Ta Là Lão Đại Phía Sau Màn

Chương 27: Mâu Thuẫn Thăng Cấp (2)

Trước Sau
Đây chính là vị trí Diệp Tuyết Nhi đang có mặt mà Bắc Ly hướng dẫn cho hắn.

Lúc này, Diệp Tuyết Nhi đang dẫn hơn trăm người chặn lối vào dãy núi U Hồn, định thanh lý người chơi của Liên Minh Kẻ Báo Thù.

Sau khi Lục Vô rời khỏi khu vực tân thủ, xác định xung quanh không có ai, bèn triệu hồi một đám mây âm khí chở hắn nhanh chóng bay tới chỗ Diệp Tuyết Nhi.

Lúc hắn sắp đến gần Diệp Tuyết Nhi trong vòng trăm mét, để không gây chú ý, Lục Vô bèn xua tan mây âm khí đi, thay vào đó là đi bộ tới.

Lục Vô vừa đến nơi, mấy trăm ánh mắt lập tức dồn về phía hắn.

"Thằng oắt, mày có phải là người của Liên Minh Kẻ Báo Thù không hả?" Một gã Cuồng Chiến Sĩ chặn đường Lục Vô.

"Tôi tìm Diệp Tuyết Nhi, bán hồn tệ!"

"Tìm tôi?" Bóng dáng Diệp Tuyết Nhi chợt xuất hiện, nhảy xuống từ cái cây bên cạnh, đứng trước mặt Lục Vô.

Nhìn Diệp Tuyết Nhi đã có một nửa trang bị là cấp bậc màu lam, Lục Vô mỉm cười: "Nghe nói cô mua hồn tệ, tôi muốn bán!"

"Có bao nhiêu? Tôi mua hết! Anh ra giá đi!"

"1:700 thế nào? Chắc bây giờ thị trường đều bán giá này!"

"Được, anh có bao nhiêu, tôi mua hết!" Diệp Tuyết Nhi đáp lại mà không hề do dự.

"Tôi có 500!" Lục Vô mỉm cười.

"Gì cơ?"

Vốn còn tưởng lại là mấy hồn tệ, nhưng khi nghe thấy là 500, Diệp Tuyết Nhi suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm.



"Anh nói anh có bao nhiêu hồn tệ cơ?" Diệp Tuyết Nhi có vẻ không dám tin nên hỏi lại lần nữa.



"500 hồn tệ. Nếu cô có thể nuốt hết thì tôi bán cho cô!" Lục Vô cười nói.

Đối mặt với Diệp Tuyết Nhi có vẻ nghi ngờ, Lục Vô tiến lên một bước, mở mục giao dịch với nhau, đặt 500 hồn tệ lên đó rồi lại bấm vào hủy giao dịch.

"Giờ cô đã tin chưa?"

Thấy ô số tiền hiển thị 500 hồn tệ, Diệp Tuyết Nhi không khỏi giật mình. Phải biết rằng, nếu chỉ tính số lượng hồn tệ nhận được khi đánh quái thì cùng lắm cũng chỉ kiếm được khoảng 60 hồn tệ mà thôi. Nhưng thằng cha mặc đồ tân thủ này lại có tới 500 hồn tệ, sao có thể khiến cô không khiếp sợ được chứ.

"Muốn, tôi muốn hết!" Diệp Tuyết Nhi rất quyết đoán nói.

"Được, vậy đi trang web giao dịch đi. Chỗ đó an toàn hơn!"

"Không cần. Anh nói cho tôi biết tài khoản của anh đi, tôi sẽ chuyển khoản cho anh ngay bây giờ."

Nghe vậy, Lục Vô thoáng kinh ngạc. Bởi vì số tiền giao dịch lần này cũng không hề nhỏ, 500 hồn tệ trị giá 350000 chứ ít đâu.

Nhưng nếu Diệp Tuyết Nhi tin tưởng bản thân mình thì Lục Vô cũng không có ý kiến gì. Hắn đọc số tài khoản ngân hàng của mình cho cô ta.

"Bản Tử, cô đi chuyển khoản cho anh ta đi!" Diệp Tuyết Nhi nói với cô gái bên cạnh.

Cô gái được gọi là Bản Tử gật đầu, biến mất ngay tại chỗ.

Một lát sau, cô gái đó lại xuất hiện lần nữa: "Tuyết Nhi, đã chuyển khoản xong rồi!"

Diệp Tuyết Nhi gật đầu: "Tiền đã gửi xong rồi. Anh đi xem thử đi!"

Lục Vô lắc đầu: "Nếu cô tín nhiệm tôi thì tôi cũng tin tưởng cô. Giao dịch đi."

Nói rồi Lục Vô mở mục giao dịch ra, gửi 500 hồn tệ qua đó.

Số tiền lên tới 350000, Lục Vô đương nhiên không phải là vì tin tưởng mà vì Bắc Ly báo cho hắn biết tiền đã gửi đến rồi. Thái độ hào phóng này đều chỉ là giả vờ thôi.

Diệp Tuyết Nhi nhận được hồn tệ, sung sướng mở Thương Thành ra, chọn một bộ váy Nghê Thường Vũ Dực cấp bậc màu đỏ mặc trên người.

Nhất thời, trên người Diệp Tuyết Nhi chợt lóe ra quầng sáng rực rỡ nhiều màu, một bộ váy áo hoa lệ đã được mặc trên người cô.



Thấy Lục Vô muốn rời đi, Diệp Tuyết Nhi lại giữ hắn lại.

"Còn việc gì nữa không?"

"Rốt cuộc anh kiếm được số hồn tệ này ở đâu vậy? Có nhiệm vụ ẩn hả?" Lúc này trong lòng Diệp Tuyết Nhi tràn đầy tò mò.

"À, là nhiệm vụ Kẻ Thu Thập Linh Hồn ấy. Tôi đi lung tung, may mắn nhặt được năm linh hồn mới sinh, đều bán hết cho Thương Thành."

Mọi người câm nín.

Diệp Tuyết Nhi vốn định hỏi thử xem ở đâu thì có thể tìm được nhiệm vụ ẩn, nhưng lời nói của Lục Vô khiến cô phải cạn lời.

Có được vận may thật đúng là chuyện rất trâu bò.

"Nếu không còn chuyện gì thì tôi có thể đi được chứ? Tôi còn muốn đi dạo loanh quanh để xem thử có thể nhặt được thêm mấy con nữa hay không đây."

Câu nói của Lục Vô lại khiến mọi người phải im lặng.

Sau khi Lục Vô rời đi, Diệp Tuyết Nhi quay đầu hỏi mọi người: "Mấy người có ai đã từng nhặt được thứ đó chưa?"

Mọi người lắc đầu.

Đúng lúc này, một người vội vàng chạy ra từ trong dãy núi U Hồn, có vẻ rất kích động.

"Chị Tuyết Nhi, các anh em gặp phải mai phục rồi!"

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tuyết Nhi trở nên trịnh trọng: "Lại là Liên Minh Kẻ Báo Thù à?"

"Không phải, là NPC trong game!"

Diệp Tuyết Nhi sửng sốt: "Cậu nói cụ thể rốt cuộc là chuyện gì xem nào!"

"Vừa nãy tiểu đội mười người tụi em đang tìm người chơi Liên Minh Kẻ Báo Thù trong dãy núi U Hồn, ai ngờ lại gặp một đội quỷ binh cưỡi sói. Trên người chúng mặc áo giáp, trong con ngươi còn có ngọn lửa đang cháy, dáng vẻ rất đáng sợ. Lúc đó chúng nhìn thấy mười người tụi em, bất ngờ lên tiếng hỏi tụi em là cấp dưới của quỷ tướng nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau