Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Chương 1: Trọng Sinh
“Tiêu Minh Nguyệt, hôm nay mày nhất định phải hiến máu cho chị họ của mày!”
“Y tá, rút máu của nó đi, nó có nhóm máu Rh- đó!”
Tiêu Minh Nguyệt mơ màng tỉnh lại nhìn thấy một màn quen thuộc này, lúc này, cô mới ý thức được mình đã trọng sinh.
Một tháng trước mạt thế, chị họ khó sinh mất máu quá nhiều, mà Tiêu Minh Nguyệt lại có cùng nhóm máu với cô ta, cho nên bà nội và bác cả đã cưỡng chế lôi cô đến bệnh viện, ép cô phải hiến máu.
Nhớ lại kiếp trước, bọn họ nửa uy hiếp nửa cưỡng ép, buộc cô phải hiếm 400ml, nếu không phải y tá hết lần này đến lần khác giải thích hiến 400ml là nhiều nhất thì bọn họ chỉ hận không thể rút cạn máu của cô để hiến cho chị họ rồi.
Vốn dĩ sức khỏe của Tiêu Minh Nguyệt đã không tốt, sau lần hiến máu này đã để lại hậu di chứng tim đập mạnh và loạn nhịp cho cô, không thể nhấc được vật nặng, sau mạt thế chỉ khó khăn chống đỡ được ba năm, cuối cùng thì chết cóng trong một đêm cực lạnh đó.
“Tôi không thể hiến máu.” Giọng điệu của Tiêu Minh Nguyệt lạnh lùng lại kiên quyết.
Bà nội sững sờ, hỏi với vẻ khó tin: “Con bé nó là chị ruột của mày đấy, Hoán Hoán sắp chết trong phòng sinh rồi mà con khốn nhà mày lại thấy chết không cứu, mày có còn là con người nữa không hả?”
Bà ta không ngờ đứa cháu gái xưa nay có tính cách yếu đuối này của mình lại dám cãi lại mình?
Sắc mặt bác cả cũng xanh mét, đập bàn đứng dậy nói: “Con gái tao đang đợi dùng máu kia kìa, mày không hiến cũng phải hiến, bằng không, tao không có một đứa cháu như mày!”
Trong mắt Tiêu Minh Nguyệt tràn đầy vẻ lạnh lùng thấu xương, cô nhìn chằm chằm vào bác cả với khuôn mặt không có biểu cảm, khiến cho ông ta bị nhìn mà nổi hết cả gai ốc.
Bà nội vô cùng thiên vị con trai cả và không thích con trai út, dưới sự giúp đỡ của bà nội, bác cả cũng yên tâm thoải mái hút máu của em trai.
Tiêu Minh Nguyệt còn nhớ bác cả mượn cớ anh họ kết hôn, mượn căn nhà mà gia đình cô vừa mới mua để làm hôn phòng, rồi lại mượn cớ chị họ đi lấy chồng để đòi hai mươi vạn nữa.
Mấy năm nay, gia đình cô đã bị nhà bác cả hút không ít máu rồi, sau mạt thế lại càng bị phá cửa, cướp hết toàn bộ lương thực của cô, ép cô chỉ có thể ăn sâu và uống nước bẩn cho đỡ đói.
Bác gái cả nhìn sắc mặt của mấy người rồi đặc biệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Minh Nguyệt, sau đó đột nhiên cười hòa giải: “Mình à, mình hung dữ như thế làm gì, có chuyện gì thì từ từ nói, Minh Nguyệt nhát gan, đừng dọa sợ nó chứ.”
“Minh Nguyệt ngoan, bây giờ không phải lúc giận hờn, bác gái cầu xin cháu, cháu cứu chị cháu với, đứa trẻ trong bụng con bé chính là cháu ngoại của cháu đấy! Chúng ta là người một nhà, nếu cháu không cứu Hoán Hoán thì bác gái cũng không sống nổi mất!”
Bác gái càng nói càng đau lòng, vừa che mặt khóc nức nở vừa trộm liếc nhìn vẻ mặt của Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt lại lạnh lùng nhìn, bà bác gái này của cô mới là người giả nhân giả nghĩa nhất, còn đáng sợ hơn cả bà nội và bác cả.
Cô rất thích ở nhà và vẫn luôn có thói quen tích trữ hàng hóa. Kiếp trước cũng chính bà ta châm ngòi, xúi giục bác cả tới cướp lương thực của cô, nói là một đứa con gái bệnh tật như cô không sống được bao lâu, thay vì lãng phí lương thực còn không bằng tận dụng triệt để.
Nhưng sở dĩ mình bị bệnh là do hậu di chứng dẫn đến sau khi hiến máu cho con gái bà ta chứ đâu.
Bà chị họ tốt đó của mình còn từ trên cao nhìn xuống, chặn trước mặt cô, kêu bọn họ mau chóng chuyển đồ đi, một hạt gạo cũng không được chừa lại.
Vào năm thứ hai của mạt thế, đứa cháu ngoại được máu của cô cứu về lại hất một túi đựng đầy đỉa lên người cô, luôn mồm chửi cô là loại ti tiện.
“Y tá, rút máu của nó đi, nó có nhóm máu Rh- đó!”
Tiêu Minh Nguyệt mơ màng tỉnh lại nhìn thấy một màn quen thuộc này, lúc này, cô mới ý thức được mình đã trọng sinh.
Một tháng trước mạt thế, chị họ khó sinh mất máu quá nhiều, mà Tiêu Minh Nguyệt lại có cùng nhóm máu với cô ta, cho nên bà nội và bác cả đã cưỡng chế lôi cô đến bệnh viện, ép cô phải hiến máu.
Nhớ lại kiếp trước, bọn họ nửa uy hiếp nửa cưỡng ép, buộc cô phải hiếm 400ml, nếu không phải y tá hết lần này đến lần khác giải thích hiến 400ml là nhiều nhất thì bọn họ chỉ hận không thể rút cạn máu của cô để hiến cho chị họ rồi.
Vốn dĩ sức khỏe của Tiêu Minh Nguyệt đã không tốt, sau lần hiến máu này đã để lại hậu di chứng tim đập mạnh và loạn nhịp cho cô, không thể nhấc được vật nặng, sau mạt thế chỉ khó khăn chống đỡ được ba năm, cuối cùng thì chết cóng trong một đêm cực lạnh đó.
“Tôi không thể hiến máu.” Giọng điệu của Tiêu Minh Nguyệt lạnh lùng lại kiên quyết.
Bà nội sững sờ, hỏi với vẻ khó tin: “Con bé nó là chị ruột của mày đấy, Hoán Hoán sắp chết trong phòng sinh rồi mà con khốn nhà mày lại thấy chết không cứu, mày có còn là con người nữa không hả?”
Bà ta không ngờ đứa cháu gái xưa nay có tính cách yếu đuối này của mình lại dám cãi lại mình?
Sắc mặt bác cả cũng xanh mét, đập bàn đứng dậy nói: “Con gái tao đang đợi dùng máu kia kìa, mày không hiến cũng phải hiến, bằng không, tao không có một đứa cháu như mày!”
Trong mắt Tiêu Minh Nguyệt tràn đầy vẻ lạnh lùng thấu xương, cô nhìn chằm chằm vào bác cả với khuôn mặt không có biểu cảm, khiến cho ông ta bị nhìn mà nổi hết cả gai ốc.
Bà nội vô cùng thiên vị con trai cả và không thích con trai út, dưới sự giúp đỡ của bà nội, bác cả cũng yên tâm thoải mái hút máu của em trai.
Tiêu Minh Nguyệt còn nhớ bác cả mượn cớ anh họ kết hôn, mượn căn nhà mà gia đình cô vừa mới mua để làm hôn phòng, rồi lại mượn cớ chị họ đi lấy chồng để đòi hai mươi vạn nữa.
Mấy năm nay, gia đình cô đã bị nhà bác cả hút không ít máu rồi, sau mạt thế lại càng bị phá cửa, cướp hết toàn bộ lương thực của cô, ép cô chỉ có thể ăn sâu và uống nước bẩn cho đỡ đói.
Bác gái cả nhìn sắc mặt của mấy người rồi đặc biệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Minh Nguyệt, sau đó đột nhiên cười hòa giải: “Mình à, mình hung dữ như thế làm gì, có chuyện gì thì từ từ nói, Minh Nguyệt nhát gan, đừng dọa sợ nó chứ.”
“Minh Nguyệt ngoan, bây giờ không phải lúc giận hờn, bác gái cầu xin cháu, cháu cứu chị cháu với, đứa trẻ trong bụng con bé chính là cháu ngoại của cháu đấy! Chúng ta là người một nhà, nếu cháu không cứu Hoán Hoán thì bác gái cũng không sống nổi mất!”
Bác gái càng nói càng đau lòng, vừa che mặt khóc nức nở vừa trộm liếc nhìn vẻ mặt của Tiêu Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Nguyệt lại lạnh lùng nhìn, bà bác gái này của cô mới là người giả nhân giả nghĩa nhất, còn đáng sợ hơn cả bà nội và bác cả.
Cô rất thích ở nhà và vẫn luôn có thói quen tích trữ hàng hóa. Kiếp trước cũng chính bà ta châm ngòi, xúi giục bác cả tới cướp lương thực của cô, nói là một đứa con gái bệnh tật như cô không sống được bao lâu, thay vì lãng phí lương thực còn không bằng tận dụng triệt để.
Nhưng sở dĩ mình bị bệnh là do hậu di chứng dẫn đến sau khi hiến máu cho con gái bà ta chứ đâu.
Bà chị họ tốt đó của mình còn từ trên cao nhìn xuống, chặn trước mặt cô, kêu bọn họ mau chóng chuyển đồ đi, một hạt gạo cũng không được chừa lại.
Vào năm thứ hai của mạt thế, đứa cháu ngoại được máu của cô cứu về lại hất một túi đựng đầy đỉa lên người cô, luôn mồm chửi cô là loại ti tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất