Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Chương 33: Ầm Ĩ
Bác gái cả thấy bà nội dựa trên vách tường thì từ bỏ suy nghĩ ép buộc, xem ra nhà thằng hai đúng là kiên cường hơn.
Nghĩ đến con trai, còn có đứa con trong bụng Lệ Lệ, trước lấy lại nhà rồi nói sau.
Bác gái cả lập tức thay gương mặt giả nhân giả nghĩa.
“Mọi người đừng ồn ào, đều là người một nhà. Mẹ, xin mẹ bớt giận, thằng hai không có ý đó.”
Bác gái cả tủi thân mà thở dài: “Nhà thằng hai, chị dâu biết các em giận cái gì. Chuyện hiến máu đó đúng thật là chúng ta suy xét không chu toàn, lúc ấy Hoán Hoán đang ở ranh giới sống chết, bệnh viện cũng không có máu hiếm, cả nhà cũng chỉ có một mình Minh Nguyệt có máu gấu trúc, chúng ta cũng không còn cách nào, anh cả em nói chúng ta một nhà đều là người thân, cháu gái khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu, bấy giờ mới xảy ra chuyện như vậy.”
Bà ta luôn miệng nói bản thân không đúng, thật ra là đang chỉ trích Tiêu Minh Nguyệt không quan tâm tình thân, thấy chết mà không cứu.
“Lẽ ra chị nên ngăn cản anh cả em, đều là chị dâu sai. Bé ngoan Minh Nguyệt, hôm đó đều do bác cả cháu quá sốt ruột, cháu cũng lấy kéo đâm thủng tay bác cả, cháu cũng đừng tức giận, chúng ta hòa nhau được không?
Tiêu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta diễn kịch, im lặng không lên tiếng.
Bác gái cả thấy Tiêu Minh Nguyệt không phản ứng, rốt cuộc khóc thành tiếng, nói với mẹ Tiêu:
“Em dâu à, chúng ta đều làm mẹ, có thể hiểu cho nhau đúng không? Chị trơ mắt nhìn con gái vào ICU, thật sự đau lòng, cháu ngoại ngoan cũng không còn. Hiện tại ông nhà lại phải ngồi tù, tháng ngày sau này làm sao qua nổi đây…”
Mẹ Tiêu kéo một cái ghế ngồi xuống: “Chị dâu cả, chị đang trách Minh Nguyệt máu lạnh vô tình, cố ý thấy chết mà không cứu đúng không? Người trong nhà ai mà không biết thân thể Minh Nguyệt ốm yếu từ nhỏ, khi còn bé thường xuyên mắc bệnh, khi đó sao không thấy Hoán Hoán nhà chị đến quan tâm em gái một chút nhỉ? Rõ ràng biết thân thể Minh Nguyệt không thích hợp hiến máu, còn dùng tình thân ép nó vào khuôn phép, đây là dáng vẻ mà người lớn nên có sao?”
“Chị dâu, nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, chị lấy gì đền bù? Luôn mồm nói người một nhà, đội lớp người mà làm chuyện bất nhân, còn hòa nhau? Anh cả ra tay với một đứa trẻ, không nói anh ta thấy xấu hổ hay không, Minh Nguyệt là phòng vệ chính đáng. Chị còn muốn tôi hiểu cho chị? Chị ép con gái của tôi đến mức này, làm sao tôi hiểu cho chị được?”
Mẹ Tiêu nói xong trong một hơi, sự buồn bực nghẹn trong lồng ngực tiêu tan rất nhiều. Mẹ Tiêu đã sớm muốn xé rách da mặt dối trá của chị dâu cả, đều là hồ ly ngàn năm, giả vờ đáng thương với ai ở đây hả.
Sắc mặt của bác gái cả đan xen xanh trắng, run giọng nói:
“Em dâu, em nói chuyện khó nghe quá đấy, khi nào thì biến thành cay nghiệt như vậy? Em mắng chị như thế nào cũng được, nhưng mà em không thể nói với mẹ như vậy, mẹ lớn tuổi không chịu nổi tức giận.”
Nói xong, bà ta nhìn về phía bà nội, nức nở thành tiếng.
Bà nội sầm mặt, yếu ớt nói:
“Nhìn đây này, đây mới là con dâu ngoan hiểu chuyện hiếu thảo, không giống người nào đó, châm ngòi ly gián gây chuyện thị phi, chuyên gây bất hòa.”
Mẹ Tiêu không thể tin nổi nhìn về phía bà nội, lại nhìn về phía bác gái cả đang khóc, ngay lập tức giận mà cười.
Nghĩ đến con trai, còn có đứa con trong bụng Lệ Lệ, trước lấy lại nhà rồi nói sau.
Bác gái cả lập tức thay gương mặt giả nhân giả nghĩa.
“Mọi người đừng ồn ào, đều là người một nhà. Mẹ, xin mẹ bớt giận, thằng hai không có ý đó.”
Bác gái cả tủi thân mà thở dài: “Nhà thằng hai, chị dâu biết các em giận cái gì. Chuyện hiến máu đó đúng thật là chúng ta suy xét không chu toàn, lúc ấy Hoán Hoán đang ở ranh giới sống chết, bệnh viện cũng không có máu hiếm, cả nhà cũng chỉ có một mình Minh Nguyệt có máu gấu trúc, chúng ta cũng không còn cách nào, anh cả em nói chúng ta một nhà đều là người thân, cháu gái khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu, bấy giờ mới xảy ra chuyện như vậy.”
Bà ta luôn miệng nói bản thân không đúng, thật ra là đang chỉ trích Tiêu Minh Nguyệt không quan tâm tình thân, thấy chết mà không cứu.
“Lẽ ra chị nên ngăn cản anh cả em, đều là chị dâu sai. Bé ngoan Minh Nguyệt, hôm đó đều do bác cả cháu quá sốt ruột, cháu cũng lấy kéo đâm thủng tay bác cả, cháu cũng đừng tức giận, chúng ta hòa nhau được không?
Tiêu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta diễn kịch, im lặng không lên tiếng.
Bác gái cả thấy Tiêu Minh Nguyệt không phản ứng, rốt cuộc khóc thành tiếng, nói với mẹ Tiêu:
“Em dâu à, chúng ta đều làm mẹ, có thể hiểu cho nhau đúng không? Chị trơ mắt nhìn con gái vào ICU, thật sự đau lòng, cháu ngoại ngoan cũng không còn. Hiện tại ông nhà lại phải ngồi tù, tháng ngày sau này làm sao qua nổi đây…”
Mẹ Tiêu kéo một cái ghế ngồi xuống: “Chị dâu cả, chị đang trách Minh Nguyệt máu lạnh vô tình, cố ý thấy chết mà không cứu đúng không? Người trong nhà ai mà không biết thân thể Minh Nguyệt ốm yếu từ nhỏ, khi còn bé thường xuyên mắc bệnh, khi đó sao không thấy Hoán Hoán nhà chị đến quan tâm em gái một chút nhỉ? Rõ ràng biết thân thể Minh Nguyệt không thích hợp hiến máu, còn dùng tình thân ép nó vào khuôn phép, đây là dáng vẻ mà người lớn nên có sao?”
“Chị dâu, nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, chị lấy gì đền bù? Luôn mồm nói người một nhà, đội lớp người mà làm chuyện bất nhân, còn hòa nhau? Anh cả ra tay với một đứa trẻ, không nói anh ta thấy xấu hổ hay không, Minh Nguyệt là phòng vệ chính đáng. Chị còn muốn tôi hiểu cho chị? Chị ép con gái của tôi đến mức này, làm sao tôi hiểu cho chị được?”
Mẹ Tiêu nói xong trong một hơi, sự buồn bực nghẹn trong lồng ngực tiêu tan rất nhiều. Mẹ Tiêu đã sớm muốn xé rách da mặt dối trá của chị dâu cả, đều là hồ ly ngàn năm, giả vờ đáng thương với ai ở đây hả.
Sắc mặt của bác gái cả đan xen xanh trắng, run giọng nói:
“Em dâu, em nói chuyện khó nghe quá đấy, khi nào thì biến thành cay nghiệt như vậy? Em mắng chị như thế nào cũng được, nhưng mà em không thể nói với mẹ như vậy, mẹ lớn tuổi không chịu nổi tức giận.”
Nói xong, bà ta nhìn về phía bà nội, nức nở thành tiếng.
Bà nội sầm mặt, yếu ớt nói:
“Nhìn đây này, đây mới là con dâu ngoan hiểu chuyện hiếu thảo, không giống người nào đó, châm ngòi ly gián gây chuyện thị phi, chuyên gây bất hòa.”
Mẹ Tiêu không thể tin nổi nhìn về phía bà nội, lại nhìn về phía bác gái cả đang khóc, ngay lập tức giận mà cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất