Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Chương 36: Kỳ Lạ
Tiêu Minh Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, cô để ý thấy gót giày của Tôn Hãn vô cùng đen, hơn nữa gót giày thiếu một miếng, chỗ thiếu lởm chởm, dường như từng bị thứ gì đó cọ xát rất mạnh, để lại dấu vết.
Biểu cảm của Tôn Hãn trở nên mất tự nhiên, chột dạ nói: “Không cẩn thận bị sứt.”
Tiêu Minh Nguyệt nghi hoặc đánh giá anh ta, cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng không thể nói ra chỗ nào kỳ lạ.
Sau khi ký giấy cắt đứt quan hệ xong, mấy người bà nội bác gái cả rời đi ngay, buông tay mặc kệ đám tang của ông nội, trước khi đi còn nói kháy chửi mát.
Sở dĩ Tiêu Minh Nguyệt một tay thúc đẩy ký kết giấy cắt đứt quan hệ, chủ yếu là muốn cha Tiêu có thể hoàn toàn nhận ra bộ mặt của đám người này, đau đến tận cùng mới có thể nghênh đón cuộc sống mới, như vậy sau mạt thế sẽ không mềm lòng.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, năm thứ hai mạt thế xảy ra lũ lụt, tất cả người sống sót đều sẽ dọn đến phía Nam thành phố, lỡ như đến lúc đó bị bọn họ dây dưa, có một chứng từ, đến lúc đó cũng có cái điều lệ.
Cha Tiêu khóc rống một trận, khóc cha qua đời, cũng khóc mẹ tuyệt tình, càng khóc chính mình ngu đần, trả giá vô ích vì cái nhà này, kết quả trong mắt người ta không đáng một đồng.
Tiêu Minh Nguyệt lặng lẽ an ủi cha Tiêu trong lòng, đợi đến sau khi mạt thế bọn họ sẽ gặp báo ứng.
Đã mười ngày trôi qua kể từ lần đến bệnh viện điều dưỡng trước, cha Tiêu mẹ Tiêu vẫn luôn bận chuyện hậu sự của ông nội, ông nội không có nhiều di vật, chỉ có vài bộ quần áo rách rưới.
Từ lúc xử lý chuyện vụn vặt đến mai táng, bà nội chưa từng xuất hiện một lần, cả cuộc đời này bà ta chán ghét nhất chính là gả cho tên giáo viên tiểu học không có tiền đồ như ông nội, ngay cả lễ tang cũng không muốn tham gia.
Bác cả trong tù không đến được, bác gái cả viện cớ chăm sóc con gái cũng không xuất hiện, anh họ càng là không thấy bóng dáng anh ta.
Người tham gia tang lễ toàn là bà con xa, còn có mấy người bạn hàng xóm.
Tang lễ của ông nội rất đơn giản, cha Tiêu khóc như người đẫm lệ, ngắn ngủi mấy ngày mà sụt mười cân, kết thúc tang lễ thì mắc bệnh nặng.
Tiêu Minh Nguyệt ngoại trừ giúp cha mẹ thu xếp lễ tang, còn bận chuyện trang hoàng nhà cửa, và việc hoàn thiện các loại vật tư.
Trang hoàng nhà cửa hoàn tất, thay tất cả cửa sổ thành chống đạn, lắp đặt hệ thống lọc nước khắp nhà, Tiêu Minh Nguyệt thử một chút, cảm giác không tệ.
Bức tường rào đã xây xong, chỉ cần để vài ngày, chờ khô hoàn toàn thì có thể sơn phủ, sau đó có thể lắp đặt mái nhà làm bằng kính và tấm quang năng.
Mấy hôm nay, mấy món hàng chuyển phát nhanh mà cô mua trên mạng lần lượt đến, cũng may cha mẹ cô bận rộn chuyện của ông nội không có ở nhà, cô liên tục lái xe vận chuyển các món chuyển phát nhanh về nhà, phần lớn lưu trữ trong không gian, phần ít thì đặt trong phòng chứa đồ dưới tầng hầm, đó là đồ trưng ra bên ngoài, đợi đến khi mạt thế, cô lấy đống vật tư ra, cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Lúc trước khi trang hoàng, cô đã thỏa thuận với quản lý Vương việc tặng một tủ đựng đồ treo tường, tủ đựng đồ được lắp trong phòng chứa đồ dưới tầng hầm, một nửa không gian còn lại của phòng chứa đồ cũng không bị bỏ trống.
Tiêu Minh Nguyệt đã đặt hai cái tủ đông thương mại to vào đó, thấy vẫn còn khá nhiều không gian trống, cô lại mua thêm một cái tủ đông mới, dài ba mét, dung tích một nghìn sáu trăm tám mươi lít, còn lớn hơn hai chiếc tủ đông kia một chút.
Bao nhiêu thịt cũng để vừa.
Biểu cảm của Tôn Hãn trở nên mất tự nhiên, chột dạ nói: “Không cẩn thận bị sứt.”
Tiêu Minh Nguyệt nghi hoặc đánh giá anh ta, cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng không thể nói ra chỗ nào kỳ lạ.
Sau khi ký giấy cắt đứt quan hệ xong, mấy người bà nội bác gái cả rời đi ngay, buông tay mặc kệ đám tang của ông nội, trước khi đi còn nói kháy chửi mát.
Sở dĩ Tiêu Minh Nguyệt một tay thúc đẩy ký kết giấy cắt đứt quan hệ, chủ yếu là muốn cha Tiêu có thể hoàn toàn nhận ra bộ mặt của đám người này, đau đến tận cùng mới có thể nghênh đón cuộc sống mới, như vậy sau mạt thế sẽ không mềm lòng.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, năm thứ hai mạt thế xảy ra lũ lụt, tất cả người sống sót đều sẽ dọn đến phía Nam thành phố, lỡ như đến lúc đó bị bọn họ dây dưa, có một chứng từ, đến lúc đó cũng có cái điều lệ.
Cha Tiêu khóc rống một trận, khóc cha qua đời, cũng khóc mẹ tuyệt tình, càng khóc chính mình ngu đần, trả giá vô ích vì cái nhà này, kết quả trong mắt người ta không đáng một đồng.
Tiêu Minh Nguyệt lặng lẽ an ủi cha Tiêu trong lòng, đợi đến sau khi mạt thế bọn họ sẽ gặp báo ứng.
Đã mười ngày trôi qua kể từ lần đến bệnh viện điều dưỡng trước, cha Tiêu mẹ Tiêu vẫn luôn bận chuyện hậu sự của ông nội, ông nội không có nhiều di vật, chỉ có vài bộ quần áo rách rưới.
Từ lúc xử lý chuyện vụn vặt đến mai táng, bà nội chưa từng xuất hiện một lần, cả cuộc đời này bà ta chán ghét nhất chính là gả cho tên giáo viên tiểu học không có tiền đồ như ông nội, ngay cả lễ tang cũng không muốn tham gia.
Bác cả trong tù không đến được, bác gái cả viện cớ chăm sóc con gái cũng không xuất hiện, anh họ càng là không thấy bóng dáng anh ta.
Người tham gia tang lễ toàn là bà con xa, còn có mấy người bạn hàng xóm.
Tang lễ của ông nội rất đơn giản, cha Tiêu khóc như người đẫm lệ, ngắn ngủi mấy ngày mà sụt mười cân, kết thúc tang lễ thì mắc bệnh nặng.
Tiêu Minh Nguyệt ngoại trừ giúp cha mẹ thu xếp lễ tang, còn bận chuyện trang hoàng nhà cửa, và việc hoàn thiện các loại vật tư.
Trang hoàng nhà cửa hoàn tất, thay tất cả cửa sổ thành chống đạn, lắp đặt hệ thống lọc nước khắp nhà, Tiêu Minh Nguyệt thử một chút, cảm giác không tệ.
Bức tường rào đã xây xong, chỉ cần để vài ngày, chờ khô hoàn toàn thì có thể sơn phủ, sau đó có thể lắp đặt mái nhà làm bằng kính và tấm quang năng.
Mấy hôm nay, mấy món hàng chuyển phát nhanh mà cô mua trên mạng lần lượt đến, cũng may cha mẹ cô bận rộn chuyện của ông nội không có ở nhà, cô liên tục lái xe vận chuyển các món chuyển phát nhanh về nhà, phần lớn lưu trữ trong không gian, phần ít thì đặt trong phòng chứa đồ dưới tầng hầm, đó là đồ trưng ra bên ngoài, đợi đến khi mạt thế, cô lấy đống vật tư ra, cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Lúc trước khi trang hoàng, cô đã thỏa thuận với quản lý Vương việc tặng một tủ đựng đồ treo tường, tủ đựng đồ được lắp trong phòng chứa đồ dưới tầng hầm, một nửa không gian còn lại của phòng chứa đồ cũng không bị bỏ trống.
Tiêu Minh Nguyệt đã đặt hai cái tủ đông thương mại to vào đó, thấy vẫn còn khá nhiều không gian trống, cô lại mua thêm một cái tủ đông mới, dài ba mét, dung tích một nghìn sáu trăm tám mươi lít, còn lớn hơn hai chiếc tủ đông kia một chút.
Bao nhiêu thịt cũng để vừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất