Mạt Thế Thiên Tai: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt
Chương 45: Nhóm Chat
Nhà 302 Thiếu nữ Ưu Ưu xinh đẹp: [Tôi thấy được đó! Chiều nào đi làm về tôi cũng thấy nóng muốn xỉu, thầm nghĩ chạy nhanh về nhà bật điều hòa, chẳng còn nghĩ đến chuyện lấy hàng chuyển phát nhanh vào buổi tối, tôi còn cả mười món chưa lấy.]
Nhà 1004 Kẹo QQ Vượng Tử: [Người đẹp lầu trên cũng đã nói vậy rồi, chúng tôi càng không ý kiến.]
Trạm chuyển phát Thái Điểu: [Cảm ơn mọi người thông cảm!]
Tiêu Minh Nguyệt tùy tiện nhìn vài lần, phần lớn đều là đang oán giận thời tiết quá nóng, nhưng này đã thấm vào đâu chứ.
Trước mắt còn có thể chịu đựng được cơn nóng cực độ như vậy, điều hòa còn có thể dùng, hệ thống cung cấp nước uống cũng không đứt đoạn, bán ra chỉ cần tăng giá cũng có thể bán, trừ bỏ thời tiết nóng một chút, xã hội vận hành hết thảy đều bình thường.
Nhưng qua một thời gian nữa, cơn nóng làm cho sông ngòi khô cạn, nước ngầm thiếu, hệ thống cung cấp nước uống giới hạn số lượng, thẳng đến cắt nước, chính phủ mỗi ngày dùng xe chở nước đưa nước, ngay cả nước uống cũng không đủ, đừng nói tắm rửa, đánh răng còn không đủ.
Chờ đến khi bị giới hạn cung cấp điện, điều hòa chỉ có thể mở trong chốc lát, thời tiết có nóng hơn nữa cũng chỉ có thể cắn răng chống lại, số người chết nóng không ít.
Hơn nữa giá hàng đã dần dần cao lên, đến khi bão cát đổ bộ, đất đai bị sa mạc hóa nghiêm trọng, không trồng được lương thực. Lương thực giảm sản lượng với số lượng lớn, giá hàng hóa cũng tăng vùn vụt như tên lửa.
Đến lúc đó đừng nói đến lá rau, ngay cả lá cây cũng chưa chắc được ăn, vỏ cây đều bị người ta lột sạch sẽ.
Bây giờ đã kêu khổ liên tục, ngày tháng khổ sở còn ở phía sau.
Biệt thự số 5 Trăng Sáng rọi lòng tôi: [Mọi người có thể mua nhiều nước hoắc hương chính khí và thuốc đuổi muỗi để ở trong nhà, còn có các loại dầu thơm nữa, hai ngày nay muỗi đốt người rất độc, tôi bị cắn sưng to rồi.]
Nhà 603 Gia Cát Tiểu Bàn: [Lầu trên nói đúng, để phòng ngừa lỡ như có chuyện không may thôi.]
Tin nhắn của Tiêu Minh Nguyệt rất nhanh bị trôi đi, không ngừng có tin nhắn mới xuất hiện.
Cô chỉ có thể nhắc nhở đến thế, trong thời gian cực nóng sẽ nạn muỗi, đến khi nạn muỗi tràn ra, một lọ dầu thơm hét giá năm ngàn cũng có người mua.
Tiêu Minh Nguyệt rời khỏi nhóm chat chủ nhà tiểu khu Hoa Hàn, múc hai thùng nước từ dòng suối trong không gian, tưới nước cho rau trồng trong nhà.
Bởi vì trong nhà có camera theo dõi, cho nên Tiêu Minh Nguyệt không thể quá lộ liễu, vẫn là thành thành thật thật dùng bình tưới nước.
Trên đất đã bắt đầu nhú lên mầm xanh, ít nhiều gì cũng là đất trong không gian, tuy rằng không nhanh như rau mọc trong không gian, nhưng cũng là nhanh hơn không ít so với rau bình thường, tình hình sinh trưởng rất khả quan.
"Minh Nguyệt! Mau ra đây nhìn xem ai tới!"
Tiếng mẹ Tiêu từ ngoài cửa truyền đến, Tiêu Minh Nguyệt lập tức buông bình tưới đi ra ngoài.
Hôm nay cha mẹ Tiêu về quê đón ông bà ngoại, mẹ Tiêu lo lắng hai người già tiết kiệm thành quen, ở nhà cậu dưới quê không chịu bật điều hòa, cho nên bàn với cha Tiêu đón bọn họ đến đây ở một thời gian.
Cha Tiêu nói cha mẹ bà chính là cha mẹ tôi, tự mình lái xe đi đón.
"Bà ngoại! Ông ngoại!" Tiêu Minh Nguyệt vui vẻ kéo tay bà ngoại.
Bà ngoại mặt mũi hiền lành, cười híp mắt:
"Niếp Niếp ngoan, có nhớ bà ngoại không?"
"Nhớ ạ!"
"Bà ngoại cũng nhớ cháu!"
Cha Tiêu mẹ Tiêu nhìn nhau cười,
"Mau vào nhà đi, bên ngoài quá nóng."
Tiêu Minh Nguyệt đỡ bà ngoại, cha Tiêu mẹ Tiêu đỡ ông ngoại.
Nhà 1004 Kẹo QQ Vượng Tử: [Người đẹp lầu trên cũng đã nói vậy rồi, chúng tôi càng không ý kiến.]
Trạm chuyển phát Thái Điểu: [Cảm ơn mọi người thông cảm!]
Tiêu Minh Nguyệt tùy tiện nhìn vài lần, phần lớn đều là đang oán giận thời tiết quá nóng, nhưng này đã thấm vào đâu chứ.
Trước mắt còn có thể chịu đựng được cơn nóng cực độ như vậy, điều hòa còn có thể dùng, hệ thống cung cấp nước uống cũng không đứt đoạn, bán ra chỉ cần tăng giá cũng có thể bán, trừ bỏ thời tiết nóng một chút, xã hội vận hành hết thảy đều bình thường.
Nhưng qua một thời gian nữa, cơn nóng làm cho sông ngòi khô cạn, nước ngầm thiếu, hệ thống cung cấp nước uống giới hạn số lượng, thẳng đến cắt nước, chính phủ mỗi ngày dùng xe chở nước đưa nước, ngay cả nước uống cũng không đủ, đừng nói tắm rửa, đánh răng còn không đủ.
Chờ đến khi bị giới hạn cung cấp điện, điều hòa chỉ có thể mở trong chốc lát, thời tiết có nóng hơn nữa cũng chỉ có thể cắn răng chống lại, số người chết nóng không ít.
Hơn nữa giá hàng đã dần dần cao lên, đến khi bão cát đổ bộ, đất đai bị sa mạc hóa nghiêm trọng, không trồng được lương thực. Lương thực giảm sản lượng với số lượng lớn, giá hàng hóa cũng tăng vùn vụt như tên lửa.
Đến lúc đó đừng nói đến lá rau, ngay cả lá cây cũng chưa chắc được ăn, vỏ cây đều bị người ta lột sạch sẽ.
Bây giờ đã kêu khổ liên tục, ngày tháng khổ sở còn ở phía sau.
Biệt thự số 5 Trăng Sáng rọi lòng tôi: [Mọi người có thể mua nhiều nước hoắc hương chính khí và thuốc đuổi muỗi để ở trong nhà, còn có các loại dầu thơm nữa, hai ngày nay muỗi đốt người rất độc, tôi bị cắn sưng to rồi.]
Nhà 603 Gia Cát Tiểu Bàn: [Lầu trên nói đúng, để phòng ngừa lỡ như có chuyện không may thôi.]
Tin nhắn của Tiêu Minh Nguyệt rất nhanh bị trôi đi, không ngừng có tin nhắn mới xuất hiện.
Cô chỉ có thể nhắc nhở đến thế, trong thời gian cực nóng sẽ nạn muỗi, đến khi nạn muỗi tràn ra, một lọ dầu thơm hét giá năm ngàn cũng có người mua.
Tiêu Minh Nguyệt rời khỏi nhóm chat chủ nhà tiểu khu Hoa Hàn, múc hai thùng nước từ dòng suối trong không gian, tưới nước cho rau trồng trong nhà.
Bởi vì trong nhà có camera theo dõi, cho nên Tiêu Minh Nguyệt không thể quá lộ liễu, vẫn là thành thành thật thật dùng bình tưới nước.
Trên đất đã bắt đầu nhú lên mầm xanh, ít nhiều gì cũng là đất trong không gian, tuy rằng không nhanh như rau mọc trong không gian, nhưng cũng là nhanh hơn không ít so với rau bình thường, tình hình sinh trưởng rất khả quan.
"Minh Nguyệt! Mau ra đây nhìn xem ai tới!"
Tiếng mẹ Tiêu từ ngoài cửa truyền đến, Tiêu Minh Nguyệt lập tức buông bình tưới đi ra ngoài.
Hôm nay cha mẹ Tiêu về quê đón ông bà ngoại, mẹ Tiêu lo lắng hai người già tiết kiệm thành quen, ở nhà cậu dưới quê không chịu bật điều hòa, cho nên bàn với cha Tiêu đón bọn họ đến đây ở một thời gian.
Cha Tiêu nói cha mẹ bà chính là cha mẹ tôi, tự mình lái xe đi đón.
"Bà ngoại! Ông ngoại!" Tiêu Minh Nguyệt vui vẻ kéo tay bà ngoại.
Bà ngoại mặt mũi hiền lành, cười híp mắt:
"Niếp Niếp ngoan, có nhớ bà ngoại không?"
"Nhớ ạ!"
"Bà ngoại cũng nhớ cháu!"
Cha Tiêu mẹ Tiêu nhìn nhau cười,
"Mau vào nhà đi, bên ngoài quá nóng."
Tiêu Minh Nguyệt đỡ bà ngoại, cha Tiêu mẹ Tiêu đỡ ông ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất