Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 14:
Hạ Chi Đào vào quán lấy chiếc quạt khác ra, nói thêm về thời gian sử dụng cho người đàn ông.
Người đàn ông thử quạt xong, hài lòng ra về.
Ông cụ ngồi trên ghế đã hồi phục hơn, thấy cô rảnh rang mới tiếp tục cảm ơn.
Hạ Chi Đào xua tay: “Hồi trước cháu cũng từng bị sốc nhiệt ngã trước một cửa hàng, may mắn được chủ quán tốt bụng đỡ dậy, còn đưa cháu vào viện. Nên khi gặp chuyện thế này, nếu trong khả năng, cháu luôn muốn giúp đỡ.”
Cô đã học qua một số kiến thức cơ bản về sốc nhiệt, và dĩ nhiên cô chỉ giúp khi xác định rõ người đó thực sự cần giúp đỡ chứ không phải giả vờ để lừa đảo.
Cũng coi như cách để trả lại lòng tốt năm xưa.
Ông cụ lại khen Hạ Chi Đào tốt bụng, đợi khỏe hơn thì gọi điện cho gia đình.
Gia đình ông nói sẽ đến đón, Hạ Chi Đào bảo ông cứ ngồi đây đợi.
Trong lúc trò chuyện, cô biết ông họ Chu, sống ở trên tầng khu phố ẩm thực phía sau, mới cùng cháu trai từ thành phố A chuyển đến chưa lâu nên chưa quen đường xá, lạc đường cộng thêm nắng nóng nên ngất xỉu.
Một lúc sau, một người đàn ông hối hả chạy vào.
“Ông ơi, ông không sao chứ?” Trán anh còn vương mồ hôi, lo lắng hỏi.
“Không sao, may nhờ có cô bé này, con mang theo tiền không? Đưa tiền cho cô bé đi, chai nước và quạt này đều do cô ấy cho, mình không thể không trả được.” Ông Chu nói với cháu trai.
Anh gật đầu: “Vâng, ông ngồi nghỉ đi, để con đi trả tiền.”
Anh bước tới quầy thu ngân, Hạ Chi Đào mới nhìn rõ khuôn mặt anh, mái tóc rối nhẹ, gương mặt thanh tú, dáng người cao lớn.
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ ông tôi, chai nước và quạt là 229 tệ đúng không?” Chưa đợi Hạ Chi Đào nói gì, anh đã quét mã và chuyển khoản ngay 500 tệ.
Chuyển xong, anh còn áy náy nói: “Số tiền này không thể so với ơn nghĩa cô dành cho nhà tôi. Thẻ của tôi chưa làm xong, tài khoản chỉ còn bấy nhiêu. Nhà họ Chu chúng tôi nợ chô một ân tình.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần nhiều thế đâu.” Hạ Chi Đào vội xua tay.
“Cháu cứ nhận đi.” Ông Chu cũng nói.
Cuối cùng, Hạ Chi Đào còn tặng thêm cho họ vài quả táo và bắp ngô, tiện tay đưa thêm một chiếc quạt lá.
Cô tuy thích kiếm tiền, nhưng cũng có nguyên tắc.
Mang theo đồ đạc gần tương đương với số tiền đã trả, anh chàng cảm ơn lần nữa rồi đỡ ông Chu ra về.
Trước khi đi, anh ngỏ ý muốn trao đổi thông tin liên lạc với Hạ Chi Đào.
Khi kết bạn weixin, cô mới biết tên anh là Chu Tử Mặc.
Thời nay hiếm có thanh niên nào sử dụng tên thật khi lên mạng.
Sự việc này qua nhanh chóng, sau khi ăn trưa, Hạ Chi Đào lại mở livestream, tập trung làm thủ công.
…
Người đàn ông đã mua chiếc quạt lá của tạp hóa đang làm việc tại công trường gần đó, lúc này là giờ nghỉ trưa, mọi người tìm chỗ râm mát để ăn cơm hộp.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, dù ở chỗ râm cũng rất nóng.
Anh ta ăn xong cơm, lấy chiếc quạt vừa mua ra phe phẩy vài cái, luồng gió mát lạnh lan tỏa khắp người, anh ta thoải mái thở ra.
“Quạt gì mà mát thế?” Đồng nghiệp của người nọ kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông đắc ý phe phẩy chiếc quạt trong tay, gió mát lại thổi ra.
Mọi người xúm lại, anh ta tiếp tục quạt, ai cũng trầm trồ kinh ngạc.
Mọi người hỏi anh ta mua quạt ở đâu.
Hạ Chi Đào lúc này không biết gì, vẫn đang chiến đấu với mấy viên đá nhỏ trong tay.
Người đàn ông thử quạt xong, hài lòng ra về.
Ông cụ ngồi trên ghế đã hồi phục hơn, thấy cô rảnh rang mới tiếp tục cảm ơn.
Hạ Chi Đào xua tay: “Hồi trước cháu cũng từng bị sốc nhiệt ngã trước một cửa hàng, may mắn được chủ quán tốt bụng đỡ dậy, còn đưa cháu vào viện. Nên khi gặp chuyện thế này, nếu trong khả năng, cháu luôn muốn giúp đỡ.”
Cô đã học qua một số kiến thức cơ bản về sốc nhiệt, và dĩ nhiên cô chỉ giúp khi xác định rõ người đó thực sự cần giúp đỡ chứ không phải giả vờ để lừa đảo.
Cũng coi như cách để trả lại lòng tốt năm xưa.
Ông cụ lại khen Hạ Chi Đào tốt bụng, đợi khỏe hơn thì gọi điện cho gia đình.
Gia đình ông nói sẽ đến đón, Hạ Chi Đào bảo ông cứ ngồi đây đợi.
Trong lúc trò chuyện, cô biết ông họ Chu, sống ở trên tầng khu phố ẩm thực phía sau, mới cùng cháu trai từ thành phố A chuyển đến chưa lâu nên chưa quen đường xá, lạc đường cộng thêm nắng nóng nên ngất xỉu.
Một lúc sau, một người đàn ông hối hả chạy vào.
“Ông ơi, ông không sao chứ?” Trán anh còn vương mồ hôi, lo lắng hỏi.
“Không sao, may nhờ có cô bé này, con mang theo tiền không? Đưa tiền cho cô bé đi, chai nước và quạt này đều do cô ấy cho, mình không thể không trả được.” Ông Chu nói với cháu trai.
Anh gật đầu: “Vâng, ông ngồi nghỉ đi, để con đi trả tiền.”
Anh bước tới quầy thu ngân, Hạ Chi Đào mới nhìn rõ khuôn mặt anh, mái tóc rối nhẹ, gương mặt thanh tú, dáng người cao lớn.
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ ông tôi, chai nước và quạt là 229 tệ đúng không?” Chưa đợi Hạ Chi Đào nói gì, anh đã quét mã và chuyển khoản ngay 500 tệ.
Chuyển xong, anh còn áy náy nói: “Số tiền này không thể so với ơn nghĩa cô dành cho nhà tôi. Thẻ của tôi chưa làm xong, tài khoản chỉ còn bấy nhiêu. Nhà họ Chu chúng tôi nợ chô một ân tình.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần nhiều thế đâu.” Hạ Chi Đào vội xua tay.
“Cháu cứ nhận đi.” Ông Chu cũng nói.
Cuối cùng, Hạ Chi Đào còn tặng thêm cho họ vài quả táo và bắp ngô, tiện tay đưa thêm một chiếc quạt lá.
Cô tuy thích kiếm tiền, nhưng cũng có nguyên tắc.
Mang theo đồ đạc gần tương đương với số tiền đã trả, anh chàng cảm ơn lần nữa rồi đỡ ông Chu ra về.
Trước khi đi, anh ngỏ ý muốn trao đổi thông tin liên lạc với Hạ Chi Đào.
Khi kết bạn weixin, cô mới biết tên anh là Chu Tử Mặc.
Thời nay hiếm có thanh niên nào sử dụng tên thật khi lên mạng.
Sự việc này qua nhanh chóng, sau khi ăn trưa, Hạ Chi Đào lại mở livestream, tập trung làm thủ công.
…
Người đàn ông đã mua chiếc quạt lá của tạp hóa đang làm việc tại công trường gần đó, lúc này là giờ nghỉ trưa, mọi người tìm chỗ râm mát để ăn cơm hộp.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, dù ở chỗ râm cũng rất nóng.
Anh ta ăn xong cơm, lấy chiếc quạt vừa mua ra phe phẩy vài cái, luồng gió mát lạnh lan tỏa khắp người, anh ta thoải mái thở ra.
“Quạt gì mà mát thế?” Đồng nghiệp của người nọ kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông đắc ý phe phẩy chiếc quạt trong tay, gió mát lại thổi ra.
Mọi người xúm lại, anh ta tiếp tục quạt, ai cũng trầm trồ kinh ngạc.
Mọi người hỏi anh ta mua quạt ở đâu.
Hạ Chi Đào lúc này không biết gì, vẫn đang chiến đấu với mấy viên đá nhỏ trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất