Chương 1: Tôi Có Một Bí Mật (1)
- Người, là tôi giết! Nhưng, cũng không phải tôi giết!
Trải qua cuộc sống mấy tháng trong lao ngục, sau khi nảy sinh chuyện này, Lý Ngư tựa như nói lên chuyện xưa của người khác, giọng điệu thản nhiên, không chút kích động. Cửa sổ ở mái nhà nhà tù mở ra, cách đỉnh đầu hắn ba trượng, ánh trăng qua cửa sổ chiếu rọi xuống dưới, một mảng thanh quang hình nón đang bao phủ khắp người hắn.
Hắn đan chân xếp bằng ngồi xuống, ở giữa mái tóc rối tung, hỗn độn hở ra một khuôn mặt tuấn tú, đoan chính, ngũ quan đẹp đẽ, hai mắt rạng rỡ có thần, mũi thẳng tắp, nhất là đôi môi hình cung tuyệt đẹp, tục xưng là môi cây cung của thần Cupid.
Ngồi vây quanh trước hắn là bảy người bạn ngục, Đồ tể Lão Phạm vuốt cái bụng, bác lái đò Lưu Vân Đào ngồi gác chân, tăng nhân Đại Hoằng với cái đầu bóng lưỡng, ông chủ gánh hát Khang với bộ râu đẹp, Hoa Lâm dung mạo đẹp đẽ như nữ tử, người què Mã Hồn Nhi, Kim Vạn Lưỡng khôi ngô tráng kiện. Lại thêm Lý Ngư, đúng là bát tiên.
Tám người đều mặc áo tù màu trắng, bẩn thỉu. Lý Ngư dưới ánh trăng còn bọn họ ở bên ngoài ánh trăng, hình ảnh trên bày ra cảm giác thứ bậc rõ ràng, người người tĩnh tọa, nếu không phải có mấy con ruồi bay tới bay lui trong lúc họ nói chuyện, thì đây chẳng khác nào một bức tranh rất có thiện ý.
Lý Ngư khoát tay, thi triển chiêu thức bắt ruồi vô ảnh thủ hắn đã luyện mấy tháng trong lao này, dễ dàng kẹp chặt một con ruồi, bắt chước Già Diệp niêm hoa ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa sổ ở mái nhà là vầng trăng sáng treo trên cao, Lý Ngư thản nhiên ngâm:
- Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tăng kinh chiếu cổ nhân. Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy, cộng khán minh nguyệt giai như thử. (Bài thơ Bả tửu vấn nguyệt của Lý Bạch)
- Thơ hay! Thơ hay!
Vừa nãy các phạm nhân còn đờ mặt ra mà nay dường như đột nhiên bị kích hoạt, lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
Đại Đường chính là đất nước thơ ca, tuy các phạm nhân bên trong chưa chắc có một người đọc sách chính thống, nhưng mưa dầm thấm đất, bọn họ cũng biết thời điểm có người ngâm thơ thì nên lớn tiếng đánh trống reo hò ủng hộ, nếu không…có vẻ như không được văn hóa cho lắm.
Vẻ mặt Lý Ngư khinh thường, nghiêng mắt nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng:
- Cái gì là hay? Thơ này hay ở chỗ nào, mấy người hiểu không? Một đám quê mùa, còn giả bộ làm người tao nhã?
Đám phạm nhân ngượng ngùng thả tay xuống, xấu hổ cúi đầu.
Lý Ngư tiếp tục khinh miệt:
- Các người biết đây là thơ ai viết không?
Đồ tể lão Phạm cẩn thận hỏi:
- À…vậy xin được thỉnh giáo!
- Người đó là…
Lý Ngư giơ tay lên, vừa muốn nói một chút sơ sơ về cuộc đời kinh lịch của Thi Tiên Lý Bạch, bỗng nhiên nghĩ đến bây giờ là Trinh Quán Đại Đường năm thứ sáu, Lý Thái Bạch còn chưa ra đời, không khỏi đau buồn, thở dài nói:
- Người đó…Ai! Còn chưa xuất thế đâu…
Lý Ngư mở hai ngón tay ra làm con ruồi kia bay lên. Ánh mắt lần theo dấu vết con ruồi bay xung quanh, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly.
Lý Ngư không phải người của thời đại này, chính xác hơn, linh hồn của hắn không thuộc về triều đại này. Hắn có thể nhớ lại một số chuyện cũ trước kia, hắn nhớ rõ hắn là người ở hơn một nghìn năm sau, năm hắn xuyên qua thời không, nước Mĩ vừa mới tổng tuyển cử thay đổi Tổng thống, Tân đệ nhất Công chúa chân dài, mặt đẹp, khí chất phong độ kia khiến cho hắn khát khao được gọi nhạc phụ Trump.
Nhưng hắn lại không thể nhớ được thân phận chính mình trước kia, từng có người nhà là ai, làm sao hắn xuyên qua mà đến đây. Có lẽ khi xuyên không, đầu óc của hắn bị tổn thương rồi, hiện tại hắn chỉ nhớ rõ mình vốn tên là Dương Băng, không phải là thân phận hiện tại – Lý Ngư.
Trái lại đối với thân thế của Lý Ngư, hắn lại nhớ rất rõ, hẳn là khi nhập vào thân thể này hắn cũng kế thừa luôn trí nhớ của Lý Ngư. Khi Dương Băng nương vào thân thể của Lý Ngư, Lý Ngư đang nắm chặt một lưỡi dao mổ lợn quỳ rạp trên mặt đất, mũi dao còn đang rỉ máu. Ở trước mặt hắn, một tướng quân mặc áo giáp da trâu màu giả hoàng nằm ở giữa vũng máu.
Hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám binh lính Đại Đường mặc quân trang giả hoàng đánh ngất xỉu rồi, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã bị nhốt vào đại lao Lợi Châu, bị phản xử tử hình.
Dương Băng đáng thương, vừa mới xuyên qua liền gặp phải kiện cáo liên quan đến mạng người, cho đến bây giờ, hắn hiểu rõ thế giới này hoàn toàn dựa vào trí nhớ của Lý Ngư và những người hắn quen biết trong tù.
Lý Ngư, mười chín tuổi, người Lợi Châu Kiếm Nam đạo.
Sáu năm trước, nguyên con trai của đại tướng triều Tùy Lý Viên Thông, hiện giờ là Đô đốc Lợi Châu Đại Đường Lý Hiểu Thường phản ngịch, phản quân dưới trướng đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, tiểu đầu mục phán quân Thạch Tam vì muốn tiết kiệm tiền cho một đôi ủng da mà giết chết phụ thân của Lý Ngư, thợ giày Lý Lão Thực.
Trải qua cuộc sống mấy tháng trong lao ngục, sau khi nảy sinh chuyện này, Lý Ngư tựa như nói lên chuyện xưa của người khác, giọng điệu thản nhiên, không chút kích động. Cửa sổ ở mái nhà nhà tù mở ra, cách đỉnh đầu hắn ba trượng, ánh trăng qua cửa sổ chiếu rọi xuống dưới, một mảng thanh quang hình nón đang bao phủ khắp người hắn.
Hắn đan chân xếp bằng ngồi xuống, ở giữa mái tóc rối tung, hỗn độn hở ra một khuôn mặt tuấn tú, đoan chính, ngũ quan đẹp đẽ, hai mắt rạng rỡ có thần, mũi thẳng tắp, nhất là đôi môi hình cung tuyệt đẹp, tục xưng là môi cây cung của thần Cupid.
Ngồi vây quanh trước hắn là bảy người bạn ngục, Đồ tể Lão Phạm vuốt cái bụng, bác lái đò Lưu Vân Đào ngồi gác chân, tăng nhân Đại Hoằng với cái đầu bóng lưỡng, ông chủ gánh hát Khang với bộ râu đẹp, Hoa Lâm dung mạo đẹp đẽ như nữ tử, người què Mã Hồn Nhi, Kim Vạn Lưỡng khôi ngô tráng kiện. Lại thêm Lý Ngư, đúng là bát tiên.
Tám người đều mặc áo tù màu trắng, bẩn thỉu. Lý Ngư dưới ánh trăng còn bọn họ ở bên ngoài ánh trăng, hình ảnh trên bày ra cảm giác thứ bậc rõ ràng, người người tĩnh tọa, nếu không phải có mấy con ruồi bay tới bay lui trong lúc họ nói chuyện, thì đây chẳng khác nào một bức tranh rất có thiện ý.
Lý Ngư khoát tay, thi triển chiêu thức bắt ruồi vô ảnh thủ hắn đã luyện mấy tháng trong lao này, dễ dàng kẹp chặt một con ruồi, bắt chước Già Diệp niêm hoa ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa sổ ở mái nhà là vầng trăng sáng treo trên cao, Lý Ngư thản nhiên ngâm:
- Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tăng kinh chiếu cổ nhân. Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy, cộng khán minh nguyệt giai như thử. (Bài thơ Bả tửu vấn nguyệt của Lý Bạch)
- Thơ hay! Thơ hay!
Vừa nãy các phạm nhân còn đờ mặt ra mà nay dường như đột nhiên bị kích hoạt, lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
Đại Đường chính là đất nước thơ ca, tuy các phạm nhân bên trong chưa chắc có một người đọc sách chính thống, nhưng mưa dầm thấm đất, bọn họ cũng biết thời điểm có người ngâm thơ thì nên lớn tiếng đánh trống reo hò ủng hộ, nếu không…có vẻ như không được văn hóa cho lắm.
Vẻ mặt Lý Ngư khinh thường, nghiêng mắt nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng:
- Cái gì là hay? Thơ này hay ở chỗ nào, mấy người hiểu không? Một đám quê mùa, còn giả bộ làm người tao nhã?
Đám phạm nhân ngượng ngùng thả tay xuống, xấu hổ cúi đầu.
Lý Ngư tiếp tục khinh miệt:
- Các người biết đây là thơ ai viết không?
Đồ tể lão Phạm cẩn thận hỏi:
- À…vậy xin được thỉnh giáo!
- Người đó là…
Lý Ngư giơ tay lên, vừa muốn nói một chút sơ sơ về cuộc đời kinh lịch của Thi Tiên Lý Bạch, bỗng nhiên nghĩ đến bây giờ là Trinh Quán Đại Đường năm thứ sáu, Lý Thái Bạch còn chưa ra đời, không khỏi đau buồn, thở dài nói:
- Người đó…Ai! Còn chưa xuất thế đâu…
Lý Ngư mở hai ngón tay ra làm con ruồi kia bay lên. Ánh mắt lần theo dấu vết con ruồi bay xung quanh, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly.
Lý Ngư không phải người của thời đại này, chính xác hơn, linh hồn của hắn không thuộc về triều đại này. Hắn có thể nhớ lại một số chuyện cũ trước kia, hắn nhớ rõ hắn là người ở hơn một nghìn năm sau, năm hắn xuyên qua thời không, nước Mĩ vừa mới tổng tuyển cử thay đổi Tổng thống, Tân đệ nhất Công chúa chân dài, mặt đẹp, khí chất phong độ kia khiến cho hắn khát khao được gọi nhạc phụ Trump.
Nhưng hắn lại không thể nhớ được thân phận chính mình trước kia, từng có người nhà là ai, làm sao hắn xuyên qua mà đến đây. Có lẽ khi xuyên không, đầu óc của hắn bị tổn thương rồi, hiện tại hắn chỉ nhớ rõ mình vốn tên là Dương Băng, không phải là thân phận hiện tại – Lý Ngư.
Trái lại đối với thân thế của Lý Ngư, hắn lại nhớ rất rõ, hẳn là khi nhập vào thân thể này hắn cũng kế thừa luôn trí nhớ của Lý Ngư. Khi Dương Băng nương vào thân thể của Lý Ngư, Lý Ngư đang nắm chặt một lưỡi dao mổ lợn quỳ rạp trên mặt đất, mũi dao còn đang rỉ máu. Ở trước mặt hắn, một tướng quân mặc áo giáp da trâu màu giả hoàng nằm ở giữa vũng máu.
Hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám binh lính Đại Đường mặc quân trang giả hoàng đánh ngất xỉu rồi, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã bị nhốt vào đại lao Lợi Châu, bị phản xử tử hình.
Dương Băng đáng thương, vừa mới xuyên qua liền gặp phải kiện cáo liên quan đến mạng người, cho đến bây giờ, hắn hiểu rõ thế giới này hoàn toàn dựa vào trí nhớ của Lý Ngư và những người hắn quen biết trong tù.
Lý Ngư, mười chín tuổi, người Lợi Châu Kiếm Nam đạo.
Sáu năm trước, nguyên con trai của đại tướng triều Tùy Lý Viên Thông, hiện giờ là Đô đốc Lợi Châu Đại Đường Lý Hiểu Thường phản ngịch, phản quân dưới trướng đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, tiểu đầu mục phán quân Thạch Tam vì muốn tiết kiệm tiền cho một đôi ủng da mà giết chết phụ thân của Lý Ngư, thợ giày Lý Lão Thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất