Tiêu Diêu Du

Chương 17: Bên Là

Trước Sau
Tuy rằng hắn vẫn còn rất tò mò đối với cái trụ luân đó, nhưng hắn lại không có tiền, lại chẳng có lương khô, lại không thể nấp ở hang động kia để nghiên cứu cẩn thận.

Trên đường Lý Ngư trèo non lội suối, đói bụng thì lấy quả dại trên núi ăn đỡ đói, trong ký ức hắn lúc này, trên cơ thể này có kĩ năng săn bắt vốn có của chủ nhân, Lý Ngư cũng dần dần nhớ lại, vẫn còn có thời gian để làm một vài món ăn, chỉ là thiếu chút gia vị muối. Cũng chỉ là đến nơi có người thưa thớt, lấy bát cháo ăn, bên trên rãi một lớp dưa muối, có thể nếm được vị mặn.

Cứ đi như vậy trong ba ngày, có khi trèo núi, chạm mặt vài thương nhân đi cùng đường, nếu như có xe ngựa thì có thể đi nhờ, đến chạng vạng ngày thứ 3, Lý Ngư ở bên bờ sông, dùng cây sắc nhọn xiên đuôi một con cá đem nướng rồi ăn no, sa đó dùng bàn tay dính mỡ của mình để vuốt ve trụ luân bắt đầu nghiên cứu.

- Vị khách người ngoài hành tinh có nền văn minh cao, lại coi trọng món đồ chơi nhỏ này, chắc chắn là nó có tác dụng phi thường. Nhưng mà, chính xác là có tác dụng gì chứ? Làm như thế nào để khởi động được nó? Vị mỹ nữ ba mắt kia đã từng nói, cô ấy đã ban cho mình quyền hạn sử dụng nhất định.

Nhìn đến đôi mày cong xuất hiện, phong cách đặc biệt của mỹ nữ ba mắt ngoài hành tinh kia, Lý Ngư đột nhiên nghĩ tới Nhị lang thần Dương Tiễn trong truyền thuyết, Dương Tiễn này không phải là người xưa chế tạo ra cái này? Có thể là đã từng có tộc nhân ba mắt đến trái đất, hay là do có lực lượng phi thường, nên bị người trái đất xem như một vị thần?

Lý Ngư chợt nghĩ tới cách nói ở trên trời một ngày, thì dưới mặt đất là một năm, cách nói này cũng là câu nói cổ xưa, giống như sự tưởng tượng phi thường, nhưng trong thuyết tương đối của Einstein, nó lại là hiện thực khoa học có thể thực hiện. Cách nói này của người xưa, chính xác hơn là một ý tưởng điên rồ nhất thời, hay là có người nói với họ như vậy, giống như mỹ nữ ba mắt nói với hắn.

Lý Ngư suy nghĩ miên man, trong tay vẫn còn trụ luân kia, đột nhiên, bàn tay theo phản xạ tự nhiên cầm lấy mặt dây chuyền hình tròn để tìm tòi, bỗng nhiên, ngón tay của hắn miết lên vỏ ngoài kim loại sắc bén màu u lam, một vết thương nhỏ bị cào rách ở tay, chảy ra một giọt máu tươi.

Lý Ngư kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ ngón tay vào miệng mút, trụ luân thả rơi trước ngực, nảy lên vài cái, giọt máu nhuốm lấy bề ngoài trụ luân, bám vào trên hạng châu màu u lam. Hạng châu lập tức xảy ra biến hóa kỳ lạ, ánh sáng u lam đột nhiên gợn sóng nhộn nhạo, từng tầng gợn sóng u lam mở rộng ra, càng lúc càng lớn, bao phủ Lý Ngư hoàn toàn vào trong đó.

- Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!

Lý Ngư kinh ngạc nhìn sự thay đổi xảy ra trên cơ thể mình, đã hiểu tại sao. Đồ chơi giải mã gen, đối với người hiện đại mà nói, cũng là một thứ hiếm có, thêm vào câu nói của Thiên nữ ba mắt, thì hình ảnh sóng ba chiều bị giật, Lý Ngư không nghe rõ, giờ phút này nghĩ đến, điều mà cô ta muốn nói đó chính là lấy máu của người, sẽ mở ra giải mã Gen.

Lý Ngư không biết trụ luân mở giải mã gen này, sẽ mang đến cho hắn năng lực gì, hắn lại xao động, lại phấn khích chờ đợi, cho đến khi những làn sóng mà xanh lần nữa biến mất, Lý Ngư ngạc nhiên phát hiện--- không có một thay đổi nào cả!

Hắn vẫn là hắn, vẫn giẫm chân tại chỗ kia. Trời vẫn là trời, khi mặt trời lặn, thì hoàng hôn vẫn buông xuống. Không đúng! Có thay đổi! Con sông nước chảy róc rách trước mặt hắn đã không thấy nữa!



Lý Ngư biến đổi sắc mặt, có chút nhảy dựng lên, con sộng rộng ba trượng phía trước kia nhưng có độ sâu không qua đầu gối lại không thấy nữa. Hắn lại nhìn về bốn phía, không chỉ sông không thấy nữa, mà ngay cả đá sỏi trên mặt đất cũng không thấy nữa, khối đá mà hắn tựa vào cũng không trông thấy nữa rồi, giờ phút này hắn dựa vào một mảng cỏ dại, bụi cỏ cao hơn nửa người…

Đợi đã nào! Đó là cái gì vậy?

Lý Ngư giật mình nhìn vào thứ xuất hiện trong bụi cỏ, từng bước một đi tới.

Đó là một đống lửa trại, trên lửa trại có mắc một cái giá gỗ giản dị, trên giá gỗ có xuyên qua một con thỏ hoang đang xì xì bốc khói. Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc như vậy?

Lý Ngư yên lặng nhìn dấu răng gặm qua hai lên trên người con thỏ hoang, đột nhiên kinh ngạc, vui mừng nhảy dựng lên, chỉ vào đống lửa trại kia, dường như đang nhảy múa:

- Ta hiểu rồi! Cuối cùng ta cũng đã hiểu! Ha ha ha! Trụ luân này chính là một bảo bối! Hóa ra nó có thể đảo ngược thời gian và không gian! Đảo ngược thời gian và không gian! Đây là ngày hôm qua! Đây là nơi chạng vạng hôm qua mình đã ăn ngủ ở đây, ha ha ha…

Lý Ngư như điên cuồng, vui mừng nhảy lên bên đống lửa trại kia hồi lâu. Có thể quay trở lại quá khứ, điều đó có nghĩa là có thể dự đoán được tương lai, có thể biết trước tương lai, có nghĩa là hắn có thể đoán trước sự việc, đi trước người khác. Có được pháp bảo này, còn có việc gì mà hắn không thể làm được chứ?

Nhưng khi hắn nhảy mệt rồi, cười mệt rồi, sau khi đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, hắn đột nhiên phát hiện để thật sự có được năng lực này, hắn cần phải làm rõ rất nhiều thứ.

Thứ nhất, thời gian hắn quay trở về hiện tại vừa đúng trước một ngày, trước mười hai canh giờ kia, hắn có thể quay về quá khứ xa hơn không?

Thứ hai, nếu như không thể lập tức trở lại quá khứ xa hơn, hắn có thể quay trở về từng ngày một không?

Thứ ba, nếu hắn có thể quay trở về quá khứ, như vậy thì hắn có thể đi tới tương lai không? Như vậy thì hắn có thể quay trở lại thế giới hiện đại của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau