Chương 19: Chờ Phan
Tên chủ tửu quán béo kia đi lên trước, thô bạo đẩy Lý Ngư ra:
- “Đi đi đi, tránh xa chỗ này, ở đây lại ảnh hưởng đến việc mua bán của lão tử ta, xui xẻo quá!”
Lý Ngư bị tên chủ tửu quản béo đẩy ra ngoài, hắn cầm chặt bánh nướng, bước ra xa vài chục bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua “Trác Văn Quân” mang theo vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, ra sức đẩy rượu ngon bán cho dòng người qua lại hai bên phía trước.
Lý Ngư thở dài, ánh mắt chuyển đi, bỗng nhiên từ trên tấm gương đồng của cửa hàng gương phía bên cạnh thấy được bộ dạng của mình. Hắn lúc này dĩ nhiên là quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, giống như một tên ăn mày--- chẳng trách “Trác Văn Quân” ở tửu quán kia lại xem hắn như kẻ ăn mày.
Lý Ngư cười khổ lắc đầu:
- “So với nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên việt, có lẽ mình là người đáng thương nhất rồi, xuyên qua được hơn mấy tháng rồi mà vẫn nghèo khốn như vậy!”
Lần theo trí nhớ của Lý Ngư, hắn tìm thấy nhà của mình. Nhà Lý Ngư ở rừng trúc phía trước, một dãy phòng, nhiều đồ vật hai bên hành lang, phía trước còn có một tiểu viện. Phụ thân của Lý Ngư Lý Lão Thực thời điểm làm thợ làm giày, gia cảnh cũng không tệ, đã đặt mua được sản nghiệp này.
Lý Ngư đẩy hàng rào cửa đi vào, đi đến sân, theo phản xạ hắn gọi to:
- “Mẹ! Mẹ! Con đã về rồi!”
Sau khi nói câu này xong, Lý Ngư liền ngẩn người, trầm mặt một lát, rồi lại cười thoải mái. Kỳ thực theo ý nghĩa này mà nói, hắn chính là con của người mẹ kia. Hắn trở về lần này, cũng không phải vì muốn tận hiếu thay con của người mẹ kia sao?
Nhưng trong phòng không có người trả lời, Lý Ngư đi qua kéo cửa phòng ra, lại phát hiện cửa đã bị dây cỏ buộc lại, mẫu thân không có ở nhà. Hắn thở dài, lúc này mới tỉnh ra, thời điểm này mẫu thân đang làm công ở Võ Đô đốc phủ.
Mẹ Lý Ngư vốn dĩ không phải thợ làm công, chủ yếu là ở nhà làm việc nhà, giúp đỡ trượng phu phơi da, thuộc da, nhưng từ khi Lý Lão Thực bị giết, để duy trì kế sinh nhai, bà đã không ra khỏi cửa. Ba năm trước, Phan thị bắt đầu làm châm nương ở Võ Đô đốc phủ ở Lợi Châu, lúc này hẳn đang ở đó.
Lý Ngư có chút do dự, cũng không mở đám dây cỏ để về phòng, mà lại đi vào trong sân, ngồi ở dưới tán gốc cây hồng mười tám năm kia. Cây hồng này, là một thời tuổi thơ của hắn, Lý Lão Thực tự tay trồng đấy.
Lý Ngư theo bản năng sờ vào mặt dây chuyền đỏ như trái táo dưới cổ mình, hắn mới vừa về tới, bây giờ vẫn đang thử nghiệm, nếu không một khi đã quay trở về mười hai canh giờ trước, hắn sẽ lại phải bôn ba một ngày. Muốn thử nghiệm xem tác dụng của nó lớn bao nhiêu, có đủ thời gian để liên tục đảo ngược không, vậy thì, ít nhất cũng cần chờ tới hai ngày sau.
Lý Ngư thở một tiếng thật dài, vỗ vào mặt dây chuyền, gập hai gối lại, nằm dưới tán cây hồng. Trên đỉnh đầu, cây hồng đầy quả chín, mỗi một trái có mầu sắc giống như chuỗi hạt trần bì, vươn dài tự do tự tại.
Lý Ngư nhắm hai mắt lại, những cơn gió nhẹ phất vào gò má. Hắn muốn lợi dụng trụ luân kì dị lúc này, để kiếm được một số tiền lớn mới được!
Phan thị cầm giỏ may vá đi ra ngoài phủ Đô đốc, ánh mắt vô cùng ảm đạm. Vốn bà không như kẻ đã chết như vậy, tuy trượng phu đã chết rồi, gia cảnh không còn khá giả như trước nữa, nhưng bà còn có một đứa con trai. Cậu con trai này luôn ở bên bà, được thấy nó hằng ngày lớn lên, trong lòng Phan thị càng kiên định, cuộc sống cũng có mục tiêu. Nhưng ai biết cậu con trai vẫn luôn ghi nhớ thù hận của cha mình, đã đến Thạch Tam báo thù. Thạch Tam đã đầu phục quan phủ, nhanh chóng trở thành quan binh triều đình, còn làm tới chức Chấp kích trưởng, đứa con trai ngốc nghếch của bà sao lại dám đi ám sát hắn ta chứ?
Hai cha con này quá giống nhau rồi!
Phan thị nghiến răng nghiến lợi căm hận mắng người chồng đã chết của mình. Ông ta đó, biết rõ Lý Hiếu Thường làm phản, biết rõ Thạch Tam là binh dưới tay Lý Hiếu Thường vô pháp vô thiên không chỉ mất không đôi giày cho hắn ta, còn mất cả cái mạng nữa, làm hại con trai cũng đi theo cha nó.
Hiện giờ Phan nương tử tầm 34-35 tuổi, nhưng thần khí như bà già sáu bảy mươi tuổi, không có mục tiêu, sống như không sống.
- Đứng lại!
Binh chấp kích gác cửa phủ đô đốc quét ngang kích, chắn trước mặt bà.
Gã trợn mắt, nói với Phan thị:
- Bên hông ngươi căng phồng, đút cái gì đó, dừng lại kiểm tra.
- Thịt, là thịt, của tôi!
Phan thị nổi giận, giữ thịt bên hông thật chặt, gào to với Chấp kích thủ:
- Bà đây không phải ngày đầu làm việc ở phủ đô đốc, tiểu tử chưa từng gặp à? Á à, ngươi nói bên hông ta giấu cái gì à, nào nào, đến mà sờ đi.
Phan thị ép sát, chấp kích thủ kia chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, sao là đối thủ của bà ta, bị bà ta làm cho hoảng sợ cứ lùi về phía sau.
- Được rồi được rồi, Phan thị, tiểu Đinh cũng chỉ làm việc mà thôi.
Chấp kích trưởng Nhị Lang chạy tới hung hăng trừng mắt với chấp kích thủ kia, lại quay sang Phan nương tử:
- Tiểu Đinh mới vào làm nên chưa biết hết những người ra vào quý phủ, hà hà, bà đừng trách, đừng trách.
Phan Nương tử lườm Tiểu Đinh một cái:
- Tiểu tử, về sau để ý một chút, đừng tưởng bà chết chồng không con là dễ bắt nạt nhé, hừ!
Phan Nương Tử hậm hực đi ra phủ, loáng thoáng nghe Nhị Lang trách mắng Tiểu Đinh:
- Tiểu tử ngươi dây vào bà già kia làm gì. Bà ta chồng chết, còn cũng vừa bị triều đình chém đầu, tuyệt hậu rồi, còn sợ ai nữa.
Bà hừ một tiếng, bước nhanh vài bước, bỗng nước mắt không ngăn được liên tục rơi xuống. Lão chồng chết tiệt, vì đôi giày mà bị người ta giết, đứa con ngốc nghếch vì báo thù cha mà bị triều đình chém đầu, bỏ lại bà lẻ loi hiu quạnh một mình, cả đời này sống thế nào đây. Bà vừa đi vừa khóc, hai mắt sưng như hai hột hồ đào. Tới trước nhà, bà bỗng nhìn thấy cửa tre nhỏ mở toang, trong lòng căng thẳng, trong viện còn có mấy còn gà mái già, không phải có kẻ trộm đó chứ?
- “Đi đi đi, tránh xa chỗ này, ở đây lại ảnh hưởng đến việc mua bán của lão tử ta, xui xẻo quá!”
Lý Ngư bị tên chủ tửu quản béo đẩy ra ngoài, hắn cầm chặt bánh nướng, bước ra xa vài chục bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua “Trác Văn Quân” mang theo vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, ra sức đẩy rượu ngon bán cho dòng người qua lại hai bên phía trước.
Lý Ngư thở dài, ánh mắt chuyển đi, bỗng nhiên từ trên tấm gương đồng của cửa hàng gương phía bên cạnh thấy được bộ dạng của mình. Hắn lúc này dĩ nhiên là quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, giống như một tên ăn mày--- chẳng trách “Trác Văn Quân” ở tửu quán kia lại xem hắn như kẻ ăn mày.
Lý Ngư cười khổ lắc đầu:
- “So với nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên việt, có lẽ mình là người đáng thương nhất rồi, xuyên qua được hơn mấy tháng rồi mà vẫn nghèo khốn như vậy!”
Lần theo trí nhớ của Lý Ngư, hắn tìm thấy nhà của mình. Nhà Lý Ngư ở rừng trúc phía trước, một dãy phòng, nhiều đồ vật hai bên hành lang, phía trước còn có một tiểu viện. Phụ thân của Lý Ngư Lý Lão Thực thời điểm làm thợ làm giày, gia cảnh cũng không tệ, đã đặt mua được sản nghiệp này.
Lý Ngư đẩy hàng rào cửa đi vào, đi đến sân, theo phản xạ hắn gọi to:
- “Mẹ! Mẹ! Con đã về rồi!”
Sau khi nói câu này xong, Lý Ngư liền ngẩn người, trầm mặt một lát, rồi lại cười thoải mái. Kỳ thực theo ý nghĩa này mà nói, hắn chính là con của người mẹ kia. Hắn trở về lần này, cũng không phải vì muốn tận hiếu thay con của người mẹ kia sao?
Nhưng trong phòng không có người trả lời, Lý Ngư đi qua kéo cửa phòng ra, lại phát hiện cửa đã bị dây cỏ buộc lại, mẫu thân không có ở nhà. Hắn thở dài, lúc này mới tỉnh ra, thời điểm này mẫu thân đang làm công ở Võ Đô đốc phủ.
Mẹ Lý Ngư vốn dĩ không phải thợ làm công, chủ yếu là ở nhà làm việc nhà, giúp đỡ trượng phu phơi da, thuộc da, nhưng từ khi Lý Lão Thực bị giết, để duy trì kế sinh nhai, bà đã không ra khỏi cửa. Ba năm trước, Phan thị bắt đầu làm châm nương ở Võ Đô đốc phủ ở Lợi Châu, lúc này hẳn đang ở đó.
Lý Ngư có chút do dự, cũng không mở đám dây cỏ để về phòng, mà lại đi vào trong sân, ngồi ở dưới tán gốc cây hồng mười tám năm kia. Cây hồng này, là một thời tuổi thơ của hắn, Lý Lão Thực tự tay trồng đấy.
Lý Ngư theo bản năng sờ vào mặt dây chuyền đỏ như trái táo dưới cổ mình, hắn mới vừa về tới, bây giờ vẫn đang thử nghiệm, nếu không một khi đã quay trở về mười hai canh giờ trước, hắn sẽ lại phải bôn ba một ngày. Muốn thử nghiệm xem tác dụng của nó lớn bao nhiêu, có đủ thời gian để liên tục đảo ngược không, vậy thì, ít nhất cũng cần chờ tới hai ngày sau.
Lý Ngư thở một tiếng thật dài, vỗ vào mặt dây chuyền, gập hai gối lại, nằm dưới tán cây hồng. Trên đỉnh đầu, cây hồng đầy quả chín, mỗi một trái có mầu sắc giống như chuỗi hạt trần bì, vươn dài tự do tự tại.
Lý Ngư nhắm hai mắt lại, những cơn gió nhẹ phất vào gò má. Hắn muốn lợi dụng trụ luân kì dị lúc này, để kiếm được một số tiền lớn mới được!
Phan thị cầm giỏ may vá đi ra ngoài phủ Đô đốc, ánh mắt vô cùng ảm đạm. Vốn bà không như kẻ đã chết như vậy, tuy trượng phu đã chết rồi, gia cảnh không còn khá giả như trước nữa, nhưng bà còn có một đứa con trai. Cậu con trai này luôn ở bên bà, được thấy nó hằng ngày lớn lên, trong lòng Phan thị càng kiên định, cuộc sống cũng có mục tiêu. Nhưng ai biết cậu con trai vẫn luôn ghi nhớ thù hận của cha mình, đã đến Thạch Tam báo thù. Thạch Tam đã đầu phục quan phủ, nhanh chóng trở thành quan binh triều đình, còn làm tới chức Chấp kích trưởng, đứa con trai ngốc nghếch của bà sao lại dám đi ám sát hắn ta chứ?
Hai cha con này quá giống nhau rồi!
Phan thị nghiến răng nghiến lợi căm hận mắng người chồng đã chết của mình. Ông ta đó, biết rõ Lý Hiếu Thường làm phản, biết rõ Thạch Tam là binh dưới tay Lý Hiếu Thường vô pháp vô thiên không chỉ mất không đôi giày cho hắn ta, còn mất cả cái mạng nữa, làm hại con trai cũng đi theo cha nó.
Hiện giờ Phan nương tử tầm 34-35 tuổi, nhưng thần khí như bà già sáu bảy mươi tuổi, không có mục tiêu, sống như không sống.
- Đứng lại!
Binh chấp kích gác cửa phủ đô đốc quét ngang kích, chắn trước mặt bà.
Gã trợn mắt, nói với Phan thị:
- Bên hông ngươi căng phồng, đút cái gì đó, dừng lại kiểm tra.
- Thịt, là thịt, của tôi!
Phan thị nổi giận, giữ thịt bên hông thật chặt, gào to với Chấp kích thủ:
- Bà đây không phải ngày đầu làm việc ở phủ đô đốc, tiểu tử chưa từng gặp à? Á à, ngươi nói bên hông ta giấu cái gì à, nào nào, đến mà sờ đi.
Phan thị ép sát, chấp kích thủ kia chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, sao là đối thủ của bà ta, bị bà ta làm cho hoảng sợ cứ lùi về phía sau.
- Được rồi được rồi, Phan thị, tiểu Đinh cũng chỉ làm việc mà thôi.
Chấp kích trưởng Nhị Lang chạy tới hung hăng trừng mắt với chấp kích thủ kia, lại quay sang Phan nương tử:
- Tiểu Đinh mới vào làm nên chưa biết hết những người ra vào quý phủ, hà hà, bà đừng trách, đừng trách.
Phan Nương tử lườm Tiểu Đinh một cái:
- Tiểu tử, về sau để ý một chút, đừng tưởng bà chết chồng không con là dễ bắt nạt nhé, hừ!
Phan Nương Tử hậm hực đi ra phủ, loáng thoáng nghe Nhị Lang trách mắng Tiểu Đinh:
- Tiểu tử ngươi dây vào bà già kia làm gì. Bà ta chồng chết, còn cũng vừa bị triều đình chém đầu, tuyệt hậu rồi, còn sợ ai nữa.
Bà hừ một tiếng, bước nhanh vài bước, bỗng nước mắt không ngăn được liên tục rơi xuống. Lão chồng chết tiệt, vì đôi giày mà bị người ta giết, đứa con ngốc nghếch vì báo thù cha mà bị triều đình chém đầu, bỏ lại bà lẻ loi hiu quạnh một mình, cả đời này sống thế nào đây. Bà vừa đi vừa khóc, hai mắt sưng như hai hột hồ đào. Tới trước nhà, bà bỗng nhìn thấy cửa tre nhỏ mở toang, trong lòng căng thẳng, trong viện còn có mấy còn gà mái già, không phải có kẻ trộm đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất