Chương 38: Nhũn Lại
Lý Ngư vừa mừng vừa sợ, vẫn chưa chờ hắn kêu ra miệng, Quách Nộ đã đi tới trước mặt hắn, đấm cho hắn một chưởng, cười mắng:
- Tiểu tử nhà ngươi, gặp đại nạn không chết, trở về Lợi Châu cũng không tới gặp ta, sao vậy, dạo một vòng quỷ môn quan cảm thấy rất giỏi đúng không? Những người bị ta tự tay đưa vào quỷ môn quan, không phải năm trăm thì cũng có tới ba trăm rồi, trước mặt lão tử ngươi không đủ khả năng đâu!
Quách Nộ cười mắng, trong nháy mắt kéo hắn đi ra ngoài, nói lớn:
- Đi! Cùng với lão tử uống mấy bát rượu thôi!
Quách Nộ kéo Lý Ngư sải bước đi ra ngoài, thực sự là không một người nào dám lên trước ngăn cản, có người bị Quách Nộ thản nhiên liếc một cái, vẫn sẽ theo phản xạ mà ngạc nhiên, nhanh chóng lui ra hai bước.
Giác quan thứ sáu của động vật nhạy bén hơn con người, bò ngựa heo chó, chỉ cần nhìn thấy một người làm nghề mổ xẻ thịt cả đời thì bất luận nó bình thường hung hãn thế nào cũng đều sẽ sợ hãi đến tứ chi mềm nhũn, phủ phục trên mặt đất, dường như gặp khắc tinh thiên địch, chính là vì bọn chúng có thể cảm giác được sát khí trên người của người này. Mà giác quan thứ sáu của con người kém nhạy bén hơn so với động vật, nhưng Lao Âm Tứ Đại Hành, cầm đầu chính là đao phủ. Một đao phủ, trên tay chỉ cần dính mấy chục mạng người, khí trường sẽ phát sinh biến hoa tinh vi khôn tả, y liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái đều sẽ làm cho người ta run rẩy, huống hồ là Quách Nhân Đồ đã giết mấy trăm mạng người! Vừa gặp Quách Nhân Đồ ra mặt thay Lý Ngư, đám con bạc đang hung hãn này đều dừng tay, lẳng lặng nhìn Quách Nộ túm Lý Ngư kéo ra ngoài.
Giữa thương trường có một câu nói cũ, hình dung nghề Lao Âm Hành là: Đao của đao phủ, mắt của ngỗ tác, tay nghề của thợ thủ công, kim khâu của thợ giày.
Đao của Đao phủ rất dễ lý gi [I] ả [/I] i, đó chính là người hành hình có một thanh đao lớn hình đầu quỷ chặt đầu kiếm cơm. Ánh mắt của Ngỗ tác, chính là pháp y nghiệm tử thi, nghe nói Ngỗ tác chân chính khi làm việc này lâu và biết nhiều thì sẽ sinh ra một đôi mắt âm, kết nối với hai thế giới. Tay nghề của thợ thủ công chính là nghề xếp giấy trong đám tang. Kim khâu của người khâu tử thi, chính là may xác chết, trong thời cổ đại luôn chú trọng chết toàn thây mới có thể mới có thể đầu thai luân hồi, có thể nói với gần giống như người khâm liệm của đời sau.
Những người làm bốn nghề này bởi vì thường giao tiếp với âm vật, trong mắt người thường nhìn có thể cảm thấy được rất tà môn, kỳ thực cho dù là thời hiện đại sau hơn một nghìn năm, những người làm việc trong nhà tang lễ vẫn nhận được cái nhìn có thành kiến của rất nhiều người, huống hồ là niên đại đó, cho nên Quách Nộ vừa ra mặt, đám con bạc lập tức câm như hến, đó là do sát khí y che giấu không được, cũng một phần nguyên nhân này nên có tâm lý như vậy.
Quách Nộ dùng cơ bắp của y, đủ có cơ bắp dày thịt của một người đàn ông bình thường để xách bả vai của Lý Ngư lủng lẳng đi ra cái ngõ hình ruột dê ngoài sòng bạc, bỏ hắn ra, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:
- Về mấy ngày rồi? Sao lại không đến thăm sư phụ?
Khi Lý Ngư bị y xách đi ra ngõ nhỏ đều đã hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan đến mình và Quách Nộ, biết được hai người kỳ thực tình như phụ tử, có thể không giấu điều gì, hơn nữa Quách Nộ này thường giao tiếp với âm vật, tư duy, cách làm, đều khác xa người thường.
Do đó mà Lý Ngư cởi mở nói:
- Quách sư chờ trách! Trên phố đều nói đệ tử là được ân xá ra tù, kỳ thực không phải vậy!
Quách Nộ giật mình, trầm trầm nói:
- Ngươi vượt ngục à?
Lý Ngư lắc lắc đầu, kể chân tướng cho y nghe một lần, nói:
- Cho nên đồ nhi trở về, đầu tiên là muốn kiếm một số tiền, dàn xếp ổn thỏa cho gia mẫu, để khi có chết cũng sẽ không còn gì lo lắng nữa.
Quách Nộ cười lạnh nói:
- Vọng tưởng kiếm tiền từ sòng bạc, có phải ngươi đầu óc điên rồ rồi không, chẳng lẽ thiên thuật của ngươi còn cao minh hơn bọn chúng À?
Lúc này Lý Ngư đã nghĩ thông suốt, tất cả những gì mà trước khi hắn đảo ngược thời gian và không gian đều đã nhìn thấy kết cục, tại sao mình lại còn thất bại như vậy? Nguyên nhân chính là: cái tên lông ngực rậm rạp kia hiển nhiên là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, từ tiếng hét của gã, rất nhiều con bạc lập tức hùa theo, chỉ sợ là đồng đảng không ít, căn bản chính là kẻ lừa gạt của sòng bạc.
Tên lông ngực rậm rạp tuy rằng có sẵn kĩ năng cờ bạc, cho dù hắn có xem đi xem lại kết cục sự việc một vạn lần thì cũng đều không có tác dụng, chỉ cần hắn đánh cược lớn, đối phương nhất định sẽ gian lận. Lý Ngư không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Vâng! Đệ tử biết sai rồi!
Trong mắt Quách Nộ lộ ra một tia ấm áp, gật gật đầu nói:
- Vì tận hiếu, đôi khi lại ngu ngốc một lần cũng không sao. Đi! Đi uống vài chén với sư phụ, hai cha con chúng ta nói chuyện.
Lý Ngư kể với y, sau một năm bản thân vẫn phải trở về Kinh Sư chịu chết, Quách Nộ không ngờ lại không để ý, quả nhiên là người xem thường sống chết. Lý Ngư sớm đã biết tính tình của y nên cũng không lấy làm lạ, liền cùng với Quách Nộ đi về nhà y.
Lý Ngư đi theo Quách Nộ thật sự có học được chút công phu thật sự. Con đường làm đao phủ kỳ thật không đơn giản, con đao đầu quỷ trong tay họ rất nặng, phải một đao đứt đầu dứt khoát gọn gàng, cần phải rèn luyện kĩ năng rất nhiều: nhãn lực, lực cánh tay, lực eo, còn phải có tố chất tâm lý.
Chỉ cần bốn động tác rút đao, giương đao, vung đao, thu đao, trong mỗi một ngày bọn họ không biết luyện bao nhiêu lần, buổi tối khi luyện chặt ‘nén hương’, tùy tay một đao, phải trên dưới cắt chuẩn xác một hàng đầu ngọn lửa. Lực cổ tay, lực cánh tay, nhãn lực chính xác, thậm chí du hiệp thân thủ hạng nhất cũng chưa chắc có thể làm được.
- Tiểu tử nhà ngươi, gặp đại nạn không chết, trở về Lợi Châu cũng không tới gặp ta, sao vậy, dạo một vòng quỷ môn quan cảm thấy rất giỏi đúng không? Những người bị ta tự tay đưa vào quỷ môn quan, không phải năm trăm thì cũng có tới ba trăm rồi, trước mặt lão tử ngươi không đủ khả năng đâu!
Quách Nộ cười mắng, trong nháy mắt kéo hắn đi ra ngoài, nói lớn:
- Đi! Cùng với lão tử uống mấy bát rượu thôi!
Quách Nộ kéo Lý Ngư sải bước đi ra ngoài, thực sự là không một người nào dám lên trước ngăn cản, có người bị Quách Nộ thản nhiên liếc một cái, vẫn sẽ theo phản xạ mà ngạc nhiên, nhanh chóng lui ra hai bước.
Giác quan thứ sáu của động vật nhạy bén hơn con người, bò ngựa heo chó, chỉ cần nhìn thấy một người làm nghề mổ xẻ thịt cả đời thì bất luận nó bình thường hung hãn thế nào cũng đều sẽ sợ hãi đến tứ chi mềm nhũn, phủ phục trên mặt đất, dường như gặp khắc tinh thiên địch, chính là vì bọn chúng có thể cảm giác được sát khí trên người của người này. Mà giác quan thứ sáu của con người kém nhạy bén hơn so với động vật, nhưng Lao Âm Tứ Đại Hành, cầm đầu chính là đao phủ. Một đao phủ, trên tay chỉ cần dính mấy chục mạng người, khí trường sẽ phát sinh biến hoa tinh vi khôn tả, y liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái đều sẽ làm cho người ta run rẩy, huống hồ là Quách Nhân Đồ đã giết mấy trăm mạng người! Vừa gặp Quách Nhân Đồ ra mặt thay Lý Ngư, đám con bạc đang hung hãn này đều dừng tay, lẳng lặng nhìn Quách Nộ túm Lý Ngư kéo ra ngoài.
Giữa thương trường có một câu nói cũ, hình dung nghề Lao Âm Hành là: Đao của đao phủ, mắt của ngỗ tác, tay nghề của thợ thủ công, kim khâu của thợ giày.
Đao của Đao phủ rất dễ lý gi [I] ả [/I] i, đó chính là người hành hình có một thanh đao lớn hình đầu quỷ chặt đầu kiếm cơm. Ánh mắt của Ngỗ tác, chính là pháp y nghiệm tử thi, nghe nói Ngỗ tác chân chính khi làm việc này lâu và biết nhiều thì sẽ sinh ra một đôi mắt âm, kết nối với hai thế giới. Tay nghề của thợ thủ công chính là nghề xếp giấy trong đám tang. Kim khâu của người khâu tử thi, chính là may xác chết, trong thời cổ đại luôn chú trọng chết toàn thây mới có thể mới có thể đầu thai luân hồi, có thể nói với gần giống như người khâm liệm của đời sau.
Những người làm bốn nghề này bởi vì thường giao tiếp với âm vật, trong mắt người thường nhìn có thể cảm thấy được rất tà môn, kỳ thực cho dù là thời hiện đại sau hơn một nghìn năm, những người làm việc trong nhà tang lễ vẫn nhận được cái nhìn có thành kiến của rất nhiều người, huống hồ là niên đại đó, cho nên Quách Nộ vừa ra mặt, đám con bạc lập tức câm như hến, đó là do sát khí y che giấu không được, cũng một phần nguyên nhân này nên có tâm lý như vậy.
Quách Nộ dùng cơ bắp của y, đủ có cơ bắp dày thịt của một người đàn ông bình thường để xách bả vai của Lý Ngư lủng lẳng đi ra cái ngõ hình ruột dê ngoài sòng bạc, bỏ hắn ra, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:
- Về mấy ngày rồi? Sao lại không đến thăm sư phụ?
Khi Lý Ngư bị y xách đi ra ngõ nhỏ đều đã hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan đến mình và Quách Nộ, biết được hai người kỳ thực tình như phụ tử, có thể không giấu điều gì, hơn nữa Quách Nộ này thường giao tiếp với âm vật, tư duy, cách làm, đều khác xa người thường.
Do đó mà Lý Ngư cởi mở nói:
- Quách sư chờ trách! Trên phố đều nói đệ tử là được ân xá ra tù, kỳ thực không phải vậy!
Quách Nộ giật mình, trầm trầm nói:
- Ngươi vượt ngục à?
Lý Ngư lắc lắc đầu, kể chân tướng cho y nghe một lần, nói:
- Cho nên đồ nhi trở về, đầu tiên là muốn kiếm một số tiền, dàn xếp ổn thỏa cho gia mẫu, để khi có chết cũng sẽ không còn gì lo lắng nữa.
Quách Nộ cười lạnh nói:
- Vọng tưởng kiếm tiền từ sòng bạc, có phải ngươi đầu óc điên rồ rồi không, chẳng lẽ thiên thuật của ngươi còn cao minh hơn bọn chúng À?
Lúc này Lý Ngư đã nghĩ thông suốt, tất cả những gì mà trước khi hắn đảo ngược thời gian và không gian đều đã nhìn thấy kết cục, tại sao mình lại còn thất bại như vậy? Nguyên nhân chính là: cái tên lông ngực rậm rạp kia hiển nhiên là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, từ tiếng hét của gã, rất nhiều con bạc lập tức hùa theo, chỉ sợ là đồng đảng không ít, căn bản chính là kẻ lừa gạt của sòng bạc.
Tên lông ngực rậm rạp tuy rằng có sẵn kĩ năng cờ bạc, cho dù hắn có xem đi xem lại kết cục sự việc một vạn lần thì cũng đều không có tác dụng, chỉ cần hắn đánh cược lớn, đối phương nhất định sẽ gian lận. Lý Ngư không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Vâng! Đệ tử biết sai rồi!
Trong mắt Quách Nộ lộ ra một tia ấm áp, gật gật đầu nói:
- Vì tận hiếu, đôi khi lại ngu ngốc một lần cũng không sao. Đi! Đi uống vài chén với sư phụ, hai cha con chúng ta nói chuyện.
Lý Ngư kể với y, sau một năm bản thân vẫn phải trở về Kinh Sư chịu chết, Quách Nộ không ngờ lại không để ý, quả nhiên là người xem thường sống chết. Lý Ngư sớm đã biết tính tình của y nên cũng không lấy làm lạ, liền cùng với Quách Nộ đi về nhà y.
Lý Ngư đi theo Quách Nộ thật sự có học được chút công phu thật sự. Con đường làm đao phủ kỳ thật không đơn giản, con đao đầu quỷ trong tay họ rất nặng, phải một đao đứt đầu dứt khoát gọn gàng, cần phải rèn luyện kĩ năng rất nhiều: nhãn lực, lực cánh tay, lực eo, còn phải có tố chất tâm lý.
Chỉ cần bốn động tác rút đao, giương đao, vung đao, thu đao, trong mỗi một ngày bọn họ không biết luyện bao nhiêu lần, buổi tối khi luyện chặt ‘nén hương’, tùy tay một đao, phải trên dưới cắt chuẩn xác một hàng đầu ngọn lửa. Lực cổ tay, lực cánh tay, nhãn lực chính xác, thậm chí du hiệp thân thủ hạng nhất cũng chưa chắc có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất