Tiêu Diêu Du

Chương 43: Này Ấy

Trước Sau
Người đó quay lưng về phía hắn, chiếc váy được kẹp vào trong đầu gối uốn cong, đến nỗi phần mông căng ra chật ních, như thể được dùng com pa để vẽ ra vậy, uyển chuyển tròn trịa vô cùng.

Lý Ngư một mặt lên án người nào hạ lưu, một mặt lại dùng con mắt của người hạ lưu để nhìn vào “mười lăm tháng tám” kia một cách hung hãn như muốn căng mắt, lúc này mới cất bước đi qua.

Cát Tường cúi đầu rửa rau xanh, mấy sợi tóc đen sau cổ phất nhẹ theo gió, lộ ra phần gáy trắng nõn mảnh mai. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nàng theo phản xạ quay đầu nhìn lại.

Lý Ngư kinh ngạc đứng lại, hắn vốn tưởng rằng là Diệu Linh. Thực ra tối hôm qua mẫu thân có nói với hắn, nhà bên cạnh đã nhờ bà dẫn theo Diệu Linh đi tới phủ Võ Đô đốc làm châm nương, nhưng hắn thấy Diệu Cát Tường càng không thể ở nhà lúc này

Diệu Cát Tường ngoái đầu nhìn lại thì thấy là Lý Ngư, bèn cười ngọt ngào:

- Lý đại ca!

Lý Ngư sờ vào mũi, ngượng ngùng nói:

- Hôm nay sao lại…, không phải là bị đuổi việc rồi à?

Cát Tường cười khúc khích, sẵng giọng:

- Đâu có, công việc này của ta sau giờ ngọ mới đi, tan làm muộn một chút, nhưng buổi sáng có thể nghỉ ngơi.

Lý Ngư “a” một tiếng, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Chân tướng càng ngày càng gần với suy đoán của hắn, đối mặt với trái non trắng mịn như cải thìa nổi trên nước, non đến mức vẫn còn đọng lại chút giọt sương lại không biết mỗi ngày phải bị bao nhiêu đầu heo ủi vào, trong lòng Lý Ngư không khỏi đau khổ, cực kỳ không thoải mái chút nào.

Hắn đè nén điều không vui trong lòng, thản nhiên nói:



- Thì ra là vậy, tôi có hẹn rồi, bây giờ phải đi rồi, lát về nói chuyện tiếp nhé!

Không đợi Cát Tường trả lời, Lý Ngư liền bước nhanh đi ra ngoài, đi một mạch ra khỏi ngõ hẹp này thật nhanh, lúc này mới thở một hơi thật dài. Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, thực ra sự hờn dỗi của hắn là không hề có lý, bất kỳ sự lựa chọn nào của Cát Tường, hắn có tư cách gì mà xét đoán?

- Haiz, chỉ là đáng tiếc cho cô ấy! Nếu như mình có tiền thì…

Nghĩ đến đây, hắn không kìm được lòng sờ vào cần cổ:

- Cái vật nghịch chuyển thời gian và không gian này, ít nhiều cũng coi như một bảo vật, nhưng muốn vận dụng chính xác như thế nào mới có thể khiến cho lão tử phát tài, kiếm được đầy chậu đầy bát, đánh rắm cũng chảy ra đây?

Hắn suy nghĩ, chân bước chầm chậm, phía sau một chiếc xe bò xéo xèo không ngờ lại đuổi theo. Phùng Nhị ngồi ở đầu xe dùng roi quất một tiếng, lớn tiếng thét:

- Tên ngốc kia, cút sang một bên, không được cản đường của lão gia!

Lý Ngư nghe người ta thét to, vốn muốn nhường đường, nhưng nghe thấy gã ta ăn nói khó nghe thì lại không khỏi phản cảm. Hắn dừng bước, vẻ mặt không vui quay đầu lại trừng mắt nhìn. Phùng Nhị một tay nhấc dây cương, một tay cầm roi lớn, trừng mắt quát:

- Ngươi trừng mắt cái gì, ngươi muốn gì?

Màn vải xe bò được vén lên, hiện ra bóng dáng của Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diễm. Dương Thiên Diệp hai tay đỡ đầu gối, ngồi ngay ngắn trên ghế bọc vải gấm, đầu đội “mũ cạn”, dáng người đoan trang. Mặc Bạch Diễm ngồi bên cạnh chồm hổm trên thảm, cùng hai tay đỡ gối, mắt liếc ra ngoài.

Lý Ngư bị lão liếc một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt của lão sắc bén như đao, không tự chủ mà rùng mình.



Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:

- Phùng Nhị, đi ra bên ngoài, ít sinh thị phi đi!

Lý Ngư nghe giọng nói của nàng ta bất giác đưa mắt nhìn kỹ, vừa lúc này một luống gió mát phất qua, phất nhẹ chiếc mạn che trên mặt Dương Thiên Diệp lộ ra cái cổ trắng ngần như tuyết và cái cằm xinh đẹp, tuy chỉ như một góc núi tuyết nhưng lại cảm thấy có sự tan chảy của băng tuyết, đập vào mặt.

Trong lòng Lý Ngư không khỏi rung động, nói:

- Chỉ một chút vậy thôi là có thể biết đây là một mỹ nhân nhất đẳng rồi. Tuy nhiên, nếu nói đẹp, chỉ e cô ta chưa chắc có thể đẹp hơn Cát Tường, chỉ là nhìn phong thái quý phái của người ta thì cô gái ngà bần gia Cát Tường lại không thể so sánh được, dù tư sắc có thể cũng kém hơn, nhưng thân phận địa vị này…

Nghĩ đến đây, Lý Ngư càng cảm thấy thương hại Cát Tường, tuy nhiên vừa nghĩ đến cô ấy lưu lạc phong trần, trái tim vừa mới có chút mềm lòng của hắn lại nhanh chóng cứng rắn:

- Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ! Bắp cải ngon làm sao có thể để cho heo ăn được, hơn nữa lại là một đám lợn rừng, thực sự không thể tha thứ.

Kỳ thật thật muốn nói ra, cho dù là vị cô nương trên xe hay là Cát Tường đều chưa phải là mỹ nữ phù hợp nhất của trào lưu thẩm mỹ hiện nay. Phong khí Đại Đường đương thời, những mỹ nữ đẫy đà khêu gợi là phổ biến nhất, mà Dương Thiên Diệp và Cát Tường đều có chút mảnh mai.

Tuy nhiên, các nàng vẫn là những tiểu cô nương chưa tròn đôi mươi, dáng dấp như vậy cũng thuộc dạng bình thường. Hơn nữa cho dù là vậy, các nàng cũng được công nhận là mỹ nữ, tuy nhiên trào lưu thích yểu điệu mảnh khảnh hay quyến rũ đẫy đà có chỗ bất đồng, nhưng về quan niệm thẩm mỹ cơ bản từ xưa đến nay chưa thay đổi quá nhiều.

Nếu thật sự muốn so sánh, chính là Đại Đường hiện nay, loại hình mỹ nữ như Marilyn Monroe phù hợp với trào lưu thẩm mỹ nhất, mà Dương Thiên Diệp và Cát Tường, thuộc vào kiểu Audrey Hepburn, có vẻ hơi gầy, thiếu một chút nhục cảm.

Phùng Nhị bị Dương Thiên Diệp thản nhiên dạy dỗ một câu, thái độ kiêu ngạo lập tức kiềm chế lại, chỉ là nhất thời cũng không dễ thả lỏng thái độ để nói chuyện hòa khí với Lý Ngư.

Lý Ngư dịch sang bên đường, nhìn xe bọn họ đi qua, cơn gió nhẹ phất qua kia, lại làm cho chiếc mũ cạn hạ xuống, che đi dung nhan thanh lịch thoát tục của Dương Thiên Diệp. Hắn đứng ở phía trước, khi tấm lụa mỏng hạ xuống chỉ kịp nhìn thấy nốt ruồi màu đỏ trên thùy tai của Dương Thiên Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau