Tiêu Diêu Du

Chương 45: Mình Nói

Trước Sau
Tên lưu manh thuật lại một lần nguyên văn câu nói của Dương Thiên Diệp với tên lông ngực rậm rạp, khinh thường nhe răng ra cười:

- Đại ca, tiểu nương kia khẩu khí lớn thật, nàng ta lại dám uy hiếp huynh. Huynh xem, có cần gọi mấy huynh đệ tới để tiêu khiển với nàng ta không?

Ai ngờ, tên lông ngực rậm rạp giống như bị trúng tà, đứng ở đó lẩm bẩm:

- Trước kia ta muốn làm gì, ta là ai? Bây giờ ta muốn làm gì, ta là ai? Tương lai…

Câu nói của Dương Thiên Diệp đã đánh trúng vào con tim sâu thẳm của tên lông ngực rậm rạp. Hóa ra, tên đại hán giả trang thành nhà cái sòng bạc Vân Sạn này chính là mãnh tướng đứng đầu Hột Can Thừa Cơ dưới trướng Lý Hiếu Thường.

Nhớ lại lúc đầu Lý Hiếu Thường mưu phản, Hột Can Thừa Cơ hưởng ứng nhiệt liệt, một lòng cho rằng Lý Hiếu Thường đắc thành đại sự, đến lúc đó mình sẽ là người có công lớn khai quốc. Ai ngờ, Lý Hiếu Thường bại hoàn toàn như việc gã khởi binh, Hột Can Thừa Cơ cũng do vậy mà mai danh ẩn tính, “bí mật” ẩn mình.

Mà nay gã muốn làm gì, gã là ai? Gã chỉ muốn sống, gã muốn làm tất cả, đều chỉ là để sống. Bè lũ xu nịnh, làm sao có thể trở thành nam nhi đại trượng phu? Mà muốn mưu đại sự, gã tuy có vạn phu dũng mãnh lại không có mưu lược, tuy gã là một viên đại tướng dưới tay Lý Hiếu Thường, nhưng lại không có uy tín được nhiều người ủng hộ. Gã muốn thay đổi tất cả những gì trước mắt, có lẽ thật sự chỉ dựa vào người con gái này…., nàng ta họ Dương!

Nghĩ đến đây, Hột Can Thừa Cơ không khỏi động lòng.

Lúc này, một tên lưu manh tiến lên phía trước, chê cười nói:

- Đại ca, người con gái đó còn nói, chỉ chờ huynh thời gian một chung trà. Thật sự là cái giá lớn, đại ca là nhân vật nào, một đứa con gái như nàng ta.,,,

Hột Can Thừa Cơ giật mình kinh hãi, buột miệng hỏi:

- Một chung trà? Hiện giờ đã qua bao lâu rồi?

Tên Lưu manh sơ sờ mũi, do dự nói:

- Có lẽ cũng gần tới rồi.

Hột Can Thừa Cơ kêu to một tiếng, một cước đá bay chiếc ghế, xoay người chạy về hướng hậu viện. Một thân hổ to lớn hung hãn xông ra ba bước mới tỉnh ra trong tay vẫn còn cầm chung lắc bèn vội vàng ném lại phía sau, một âm thanh rơi trên bàn, mấy miếng sắc tử trên bàn xoay loạn xạ.



Hai tên lưu manh nhìn nhau kinh ngạc, vội vàng nhanh chóng đuổi theo.

Dương Thiên Diệp đứng trên càng xe, bình tĩnh chờ đợi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bình tĩnh nói:

- Chúng ta đi thôi!

Phùng Nhị trả lời một tiếng, vừa mới kéo dây cương thì cửa hậu viện bị người ta phá ra làm phát ra một tiếng rất to, Hột Can Thừa Cơ hùng hỗ từ trong sòng bạc xông ra, liếc mắt nhìn thấy Dương Thiên Diệp đứng trên càng xe, cũng không kịp hỏi thân phận liền cúi đầu vái chào, xướng một câu chào:

- Thừa Cơ lỗ mãng, xin cô nương thứ tội!

Dương Thiên Diệp đang muốn xoay người vào trong xe, Mặc Bạc Diễm đã vén màn lên cho nàng, nàng liếc Hột Can Thừa Cơ, không nói lời nào, liền khom người vào trong xe, ngồi nghiêm nghị. Mặc Bạch Diễm vào trong xe, ngồi quỳ xuống bên hông xe, trầm giọng nói:

- Đánh xe!

Nhưng, lão lại không buông màn xuống.

Hột Can Thừa Cơ thấy bánh xe chuyển động, trong lòng sốt ruột, vội vàng bước nhanh lên phía trước chặn xe bò lại, hai đầu gối cong quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Thừa Cơ biết sai, tiền đồ sau này, còn nhờ cô nương chỉ điểm!

Lúc này hai tên lưu manh đuổi tới hậu viện, vừa thấy đại ca của bọn chúng quỳ xuống đất, không khỏi kinh ngạc, một tên lưu manh trong đó thốt lên:

- Đại ca, người sao vậy?

Bọn chúng chưa nói dứt lời, Hột Can Thừa Cơ đã lớn tiếng quát:

- Bọn ngu xuẩn không có mắt sao, vị quý nhân trên xe để cho các ngươi khinh thường hay sao? Quỳ xuống, tự vả miệng, thỉnh tội với quý nhân đi!

Hai tên lưu manh không dám chậm trễ, liền quỳ xuống đất, vả bôm bốp lên miệng, Hột Can Thừa Cơ cười nói:

- Cô nương bớt giận, xin hạ cố xuống xe nói chuyện.



Mặc Bạch Diễm thản nhiên liếc nhìn gã một cái, nói:

- Nơi lộn xộn này, hạ cố thế nào?

Hột Can Thừa Cơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi vội nói:

- Trong thành Lợi Châu, tại hạ có chỗ trú ẩn khác.

Mặc Bạch Diễm thản nhiên nói:

- Đi trước dẫn đường đi!

Nói xong liền hạ màn xuống, Hột Can Thừa Cơ cũng là hào hùng một phương, khi Lý Hiếu Thường còn sống thì gã cũng là cánh tay để dựa dẫm, chưa bao giờ bị đối đãi như vậy, trong lòng có chút không hài lòng, nhưng Dương Thiên Diệp vừa nói đã trúng tim đen gã, gã hiện giờ đang muốn biết Dương Thiên Diệp có tính toán gì, có quân bài nào không, cho nên vẫn nhẫn nhịn, cười rồi nói:

- Vâng vâng vâng, mời cùng Thừa Cơ đi lối này!

Hột Can Thừa Cơ vội vã đứng dậy, đá hai tên lưu manh đang tự vả miệng một cước, trách mắng:

- Cái loại đui mù, cút sang một bên!

Xong xoay người về phía Phùng Nhị, tươi cười như thường, nói:

- Mời đi lối này

Quách Nộ ở trong cánh đồng hoa cải dầu vàng óng gọi một hồi, phía xa liền có một người đàn ông trung niên lùn béo tập tễnh đi tới, người này mặc áo choàng cổ tròn hẹp, một cái đầu to tròn, một thân hình tròn vo, hai chòm râu đi đường lung lay, giống như một con lật đật nhộn nhạo trong vườn hoa cải dầu.

Lão Quản và Quách Nộ chạm trán, hai người nói chuyện đơn giản với nhau vài câu sau đó nhìn về phía Lý Ngư, hai người đi tới chỗ hắn. Lý Ngư nhìn Quản Bình Triều trời sinh vẻ ngoài tươi cười, chỉ là khuôn mặt bỉ ổi một chút, giống như tên Quái Thục Lê lừa gạt tiểu cô nương xem kim ngưu.

Đặc biệt hơn nữa là, hắn vừa mới nghĩ đến đây, trong cánh đồng hoa cải dầu liền có tiếng kêu to, thật sự có một cô nương xông ra, bộ dạng hoảng sợ hai tay như muốn vồ lấy Quản Bình Triều. Quản Bình Triều ra vẻ lo sợ, kêu “a” lên một tiếng, lùi về phía sau, bộ dáng thấp lè tè gần như bao phủ hoàn toàn cánh đồng hoa cải dầu, chọc ghẹo tiểu cô nương kia cười phá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau