Chương 46: Tương Làm
Lý Ngư hiếu kỳ nhìn cô bé đó mới khoảng tám chín tuổi, mặc một bộ quần áo ruộng đồng, môi đỏ răng trắng, làn da trắng ngần, mái tóc đen nhánh búi theo kiểu Bồ Đào kế, một búi hơn mười nhánh, tương tự như bím tóc của các cô bé Duy tộc đời sau, sôi nổi hoạt bát, vô cùng dễ thương.
Mẹ nó! Lão Quản Bình Triều này thật sự móc nối với Quái Thục Lê trong tiểu cô nương xem kim ngư! Lý Ngư nghĩ đến đây, tiểu cô nương đó đã tò mò đưa mắt nhìn về phía hắn, hỏi Quản Bình Triều:
- Quản đại thúc, người này chính là đồ đệ bảo bối mà người muốn thu nhận ạ?
Quản Bình Triều liếc mắt nhìn Lý Ngư một cái, hừ nói:
- Nhìn xem bộ dạng ngơ ngác của hắn, không biết là bảo bối hay là thằng hề, cũng không biết hắn có thể làm được không!
Tiểu nha đầu cười tủm tỉm nhìn Lý Ngư, gật đầu nói:
- Con thấy hắn cũng khá vừa mắt, có lẽ được!
Lý Ngư nghe thấy bối rối, không kìm được nhìn sang Quách Nộ, Lão Quách chính xác là muốn giới thiệu một sư phụ như thế nào cho mình đây, công việc sau này sẽ không phải là chú trông trẻ, phụ trách trông trẻ con chứ?
Quách Nộ là một đao phủ, bình thường rất ít khi giao tiếp với người lạ, dần dần sinh ra thói quen ít nói, tuy người trước mặt một là bạn tốt, một là đồ đệ y cũng không muốn nói chuyện nhiều, chỉ nói với Quản Bình Triều:
- Tiểu tử này chính là Lý Ngư mà ta nói với ngươi, nó là một đứa không tệ, giao cho ngươi đó!
Quản Bình Triều gật đầu, vuốt chòm râu rồi nhe răng cười với Lý Ngư, vẫn thô tục như vậy.
Quách Nộ nhìn Lý Ngư gật đầu nói:
- Ta đi rồi, khi nào rảnh thì tới chỗ ta uống rượu.
Nói xong y liếc mắt nhìn cô bé lanh lợi kia một cái, phất tay rồi hiên ngang rời khỏi.
Quản Bình Triều ho khan một tiếng, vuốt râu nói với Lý Ngư:
- Tình hình của ngươi lão Quách đã nói với ta rồi. Về sau ngươi cứ an tâm ở lại đây với ta.
Ông ta hào phóng vung tay lên nói:
- Đỉnh núi này sau này giao cả cho ngươi!
Lý Ngư ngơ ngác nhìn khắp một lượt núi, đập vào mắt là một mảnh hoa sắc vàng rực rỡ, hắn vẫn không hiểu mình phải làm công việc gì, liền thăm dò:
- Cũng không biết học trò theo lão sư học thứ gì, chẳng lẽ là trồng loại cây cải dầu này?
Lão Quản như cười như không nói:
- Ngươi đúng là có tài, Quản mỗ cũng không hiểu được trồng trọt.
Lý Ngư nghi hoặc nói:
- Thế thì.. ?
Khi hắn đang nói, tiểu cô nương kia đã chắp hai tay ra sau lưng, giống như một bậc tiền bối nhí đi phía sau hắn, đi vòng quanh hắn, quan sát từ trên xuống dưới.
Quản Bình Triều ngạo nghễ nói:
- Lão phu là một người nuôi ong.
Tiểu cô nương cười hì hì nói:
- Ngươi đi theo Quản sư phụ, sau này cũng là một nam tử “trêu hoa ngẹo nguyệt” rồi á.
Quản Bình Triều giả vờ giận nói:
- Hoa Cô, đừng nói bậy, ta đây đang dậy đồ đệ.
Tiểu cô nương thè lưỡi, lại đi vòng quanh Lý Ngư một cách tò mò.
Lý Ngư nghe được hai chữ “Hoa Cô”, trong đột nhiên nhớ ra: “Hoa Cô? Nơi này là phía sau núi của Võ Đô đốc phủ, hay tiểu cô nương này chính là nhị tiểu thư của Võ gia?
Lý Ngư theo bản năng nhìn cô bé một cái, tiểu cô nương lại giả làm mặt quỷ nhìn hắn, hắn thầm nghĩ:
- Người này nhất định không phải là Võ Tắc Thiên! Nữ hoàng nhất đại từ cổ chí kim thời thiếu nữ đã có lòng dạ thâm sâu trưởng thành hơn trẻ em cùng lứa tuổi rất nhiều, làm sao có thể ngây thơ khờ khạo như vậy.
Quản Bình Triều ho khan hai tiếng, sau đó tiếp tục nói với Lý Ngư:
- Quản mỗ này một thân bản lĩnh, không phải là ai cũng đồng ý truyền thụ, nhưng niệm tình cảnh ngộ ngươi đáng thương, hơn nữa ngươi giết chết Thạch Tam cũng coi như là thay Quản mỗ trút giận, nên mới truyền thụ cho ngươi vậy. Như vậy, sau này ngươi cũng có thể đem món thủ nghệ này truyền lại cho người nhà, để cho họ có kế sinh nhai.
Khi đó phàm là người thành thạo món nghề nào đó đều được xem là người có tay nghề, hễ là có một món nghề bàng thân thì có thể sống tốt hơn những người bình thường rất nhiều. Làm một người nuôi ong, mật ong đều bán cho những gia đình quyền quý giàu có, ở thời đó mà nói cũng được coi là một thực phẩm xa xỉ, nguồn thu vào so với dân thường đương nhiên cũng xa xỉ hơn rất nhiều.
Cho nên cũng khó trách Quản sư phụ giữ bí mật tay nghề như vậy, nếu càng nhiều người biết nghề này thì ông sẽ càng có nhiều người cạnh tranh, hiện giờ nhất định là khi biết hắn đã từng giết kẻ thù của mình là Thạch Tam và nể mặt Quách Nộ mới bằng lòng thu hắn làm đồ đệ. Mà Quách Nộ giúp hắn một ân tình này nghĩ đến cùng cũng là vì muốn gả biểu muội Phi Phi cho Lý Ngư, quan hệ trong đó thật sự phức tạp.
Quản Bình Triều nói:
- Hiện giờ Quản mỗ quản lý hơn mười rương ong mật, trải rộng ba bốn đỉnh núi, xác thực là sắp không kham nổi. Đặc biệt bây giờ là cuối mùa thu đang là thời điểm bồi dưỡng tân vương, thay đổi liệt vương, chăm chút để ong qua mùa đông vốn đã bận tối mặt mũi, ngươi tới rồi cũng có thể giúp ta một tay.
Hoa Cô đột nhiên xông tới giữa hai người, xoa eo, giống như một con ong chúa xinh đẹp, mở to đôi mắt, nói với Lý Ngư:
- Còn một chuyện nữa vô cùng quan trọng, chính là chơi với ta, nói chuyện phiếm cùng ta, bằng không ta sẽ không cho ngươi nuôi ong trong ruộng hoa nhà của ta.
Quản Bình Triều bất đắc dĩ nói:
- Nhị cô nương, cô có hai anh ruột, còn có hai đường huynh, có một tỷ muội, cô không tới chơi cùng bọn chúng sao lại cứ muốn chơi cùng người nuôi ong của ta.
Hoa Cô cau mũi nói:
- Bọn họ quá trẻ con, chơi với bọn họ lâu ngay cả ta cũng sẽ trở thành một kẻ ngốc, ta không thèm để ý tới bọn họ.
Đột nhiên Lý Ngư lại nghĩ, một khi mình không thể tìm thấy đường trở về tương lai, thật sự phải sống ở thời đại này thì cô nương trước mặt này có thể chính là nữ hoàng để tương lai duy nhất trong lịch sử, có quan hệ tốt với cô bé thì có nhiều hơn một lối thoát.
Mẹ nó! Lão Quản Bình Triều này thật sự móc nối với Quái Thục Lê trong tiểu cô nương xem kim ngư! Lý Ngư nghĩ đến đây, tiểu cô nương đó đã tò mò đưa mắt nhìn về phía hắn, hỏi Quản Bình Triều:
- Quản đại thúc, người này chính là đồ đệ bảo bối mà người muốn thu nhận ạ?
Quản Bình Triều liếc mắt nhìn Lý Ngư một cái, hừ nói:
- Nhìn xem bộ dạng ngơ ngác của hắn, không biết là bảo bối hay là thằng hề, cũng không biết hắn có thể làm được không!
Tiểu nha đầu cười tủm tỉm nhìn Lý Ngư, gật đầu nói:
- Con thấy hắn cũng khá vừa mắt, có lẽ được!
Lý Ngư nghe thấy bối rối, không kìm được nhìn sang Quách Nộ, Lão Quách chính xác là muốn giới thiệu một sư phụ như thế nào cho mình đây, công việc sau này sẽ không phải là chú trông trẻ, phụ trách trông trẻ con chứ?
Quách Nộ là một đao phủ, bình thường rất ít khi giao tiếp với người lạ, dần dần sinh ra thói quen ít nói, tuy người trước mặt một là bạn tốt, một là đồ đệ y cũng không muốn nói chuyện nhiều, chỉ nói với Quản Bình Triều:
- Tiểu tử này chính là Lý Ngư mà ta nói với ngươi, nó là một đứa không tệ, giao cho ngươi đó!
Quản Bình Triều gật đầu, vuốt chòm râu rồi nhe răng cười với Lý Ngư, vẫn thô tục như vậy.
Quách Nộ nhìn Lý Ngư gật đầu nói:
- Ta đi rồi, khi nào rảnh thì tới chỗ ta uống rượu.
Nói xong y liếc mắt nhìn cô bé lanh lợi kia một cái, phất tay rồi hiên ngang rời khỏi.
Quản Bình Triều ho khan một tiếng, vuốt râu nói với Lý Ngư:
- Tình hình của ngươi lão Quách đã nói với ta rồi. Về sau ngươi cứ an tâm ở lại đây với ta.
Ông ta hào phóng vung tay lên nói:
- Đỉnh núi này sau này giao cả cho ngươi!
Lý Ngư ngơ ngác nhìn khắp một lượt núi, đập vào mắt là một mảnh hoa sắc vàng rực rỡ, hắn vẫn không hiểu mình phải làm công việc gì, liền thăm dò:
- Cũng không biết học trò theo lão sư học thứ gì, chẳng lẽ là trồng loại cây cải dầu này?
Lão Quản như cười như không nói:
- Ngươi đúng là có tài, Quản mỗ cũng không hiểu được trồng trọt.
Lý Ngư nghi hoặc nói:
- Thế thì.. ?
Khi hắn đang nói, tiểu cô nương kia đã chắp hai tay ra sau lưng, giống như một bậc tiền bối nhí đi phía sau hắn, đi vòng quanh hắn, quan sát từ trên xuống dưới.
Quản Bình Triều ngạo nghễ nói:
- Lão phu là một người nuôi ong.
Tiểu cô nương cười hì hì nói:
- Ngươi đi theo Quản sư phụ, sau này cũng là một nam tử “trêu hoa ngẹo nguyệt” rồi á.
Quản Bình Triều giả vờ giận nói:
- Hoa Cô, đừng nói bậy, ta đây đang dậy đồ đệ.
Tiểu cô nương thè lưỡi, lại đi vòng quanh Lý Ngư một cách tò mò.
Lý Ngư nghe được hai chữ “Hoa Cô”, trong đột nhiên nhớ ra: “Hoa Cô? Nơi này là phía sau núi của Võ Đô đốc phủ, hay tiểu cô nương này chính là nhị tiểu thư của Võ gia?
Lý Ngư theo bản năng nhìn cô bé một cái, tiểu cô nương lại giả làm mặt quỷ nhìn hắn, hắn thầm nghĩ:
- Người này nhất định không phải là Võ Tắc Thiên! Nữ hoàng nhất đại từ cổ chí kim thời thiếu nữ đã có lòng dạ thâm sâu trưởng thành hơn trẻ em cùng lứa tuổi rất nhiều, làm sao có thể ngây thơ khờ khạo như vậy.
Quản Bình Triều ho khan hai tiếng, sau đó tiếp tục nói với Lý Ngư:
- Quản mỗ này một thân bản lĩnh, không phải là ai cũng đồng ý truyền thụ, nhưng niệm tình cảnh ngộ ngươi đáng thương, hơn nữa ngươi giết chết Thạch Tam cũng coi như là thay Quản mỗ trút giận, nên mới truyền thụ cho ngươi vậy. Như vậy, sau này ngươi cũng có thể đem món thủ nghệ này truyền lại cho người nhà, để cho họ có kế sinh nhai.
Khi đó phàm là người thành thạo món nghề nào đó đều được xem là người có tay nghề, hễ là có một món nghề bàng thân thì có thể sống tốt hơn những người bình thường rất nhiều. Làm một người nuôi ong, mật ong đều bán cho những gia đình quyền quý giàu có, ở thời đó mà nói cũng được coi là một thực phẩm xa xỉ, nguồn thu vào so với dân thường đương nhiên cũng xa xỉ hơn rất nhiều.
Cho nên cũng khó trách Quản sư phụ giữ bí mật tay nghề như vậy, nếu càng nhiều người biết nghề này thì ông sẽ càng có nhiều người cạnh tranh, hiện giờ nhất định là khi biết hắn đã từng giết kẻ thù của mình là Thạch Tam và nể mặt Quách Nộ mới bằng lòng thu hắn làm đồ đệ. Mà Quách Nộ giúp hắn một ân tình này nghĩ đến cùng cũng là vì muốn gả biểu muội Phi Phi cho Lý Ngư, quan hệ trong đó thật sự phức tạp.
Quản Bình Triều nói:
- Hiện giờ Quản mỗ quản lý hơn mười rương ong mật, trải rộng ba bốn đỉnh núi, xác thực là sắp không kham nổi. Đặc biệt bây giờ là cuối mùa thu đang là thời điểm bồi dưỡng tân vương, thay đổi liệt vương, chăm chút để ong qua mùa đông vốn đã bận tối mặt mũi, ngươi tới rồi cũng có thể giúp ta một tay.
Hoa Cô đột nhiên xông tới giữa hai người, xoa eo, giống như một con ong chúa xinh đẹp, mở to đôi mắt, nói với Lý Ngư:
- Còn một chuyện nữa vô cùng quan trọng, chính là chơi với ta, nói chuyện phiếm cùng ta, bằng không ta sẽ không cho ngươi nuôi ong trong ruộng hoa nhà của ta.
Quản Bình Triều bất đắc dĩ nói:
- Nhị cô nương, cô có hai anh ruột, còn có hai đường huynh, có một tỷ muội, cô không tới chơi cùng bọn chúng sao lại cứ muốn chơi cùng người nuôi ong của ta.
Hoa Cô cau mũi nói:
- Bọn họ quá trẻ con, chơi với bọn họ lâu ngay cả ta cũng sẽ trở thành một kẻ ngốc, ta không thèm để ý tới bọn họ.
Đột nhiên Lý Ngư lại nghĩ, một khi mình không thể tìm thấy đường trở về tương lai, thật sự phải sống ở thời đại này thì cô nương trước mặt này có thể chính là nữ hoàng để tương lai duy nhất trong lịch sử, có quan hệ tốt với cô bé thì có nhiều hơn một lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất