Chương 164: Mật Lệnh (1)
Các đệ tử điên cuồng muốn hiểu rõ chi tiết hội trà đi qua như thế nào, đều muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Mộ Trình trực tiếp bế quan, Lý Niệm tuyệt đối không gặp khách, Tần mệnh càng khóa chặt cửa sắt, cuối cùng chỉ có Đinh Điển cùng bằng hữu thân cận nói đại khái trải qua, miêu tả biểu hiện kinh người của Tần mệnh. Về phần Tần Mệnh chiếm được truyền thừa gì, vì sao lại có võ pháp thần bí như vậy, không có một ai truy cứu, cũng không cần truy cứu nữa.
Tần Mệnh hiện tại không chỉ là đệ tử Của Thanh Vân tông, mà còn là một trong năm người mạnh nhất bát tông bắc vực, nếu như Thanh Vân tông không cần? Các tông hội khác rất vui khi được mở vòng tay.
Sâu trong Thanh Vân tông!
Đại trưởng lão Thanh Vân tông đi tới phòng tông chủ.
Hắn nho nhã tuấn tú, mặt trắng da trắng, thần thanh khí lãng, thoạt nhìn chỉ có bốn mươi tuổi.
- Tông chủ, Ngài tìm ta?
- Chuyện Tần Mệnh có nghe nói?
Tông chủ đưa lưng về phía hắn.
- Vừa nghe nói. Đệ tử ngũ cường, danh động bát tông, tiểu tử kia có tiền đồ.
Đại trưởng lão cười nhạt một tiếng, hai mắt thâm thúy, nhìn không ra gợn sóng.
- Tần Mệnh có thể chiếm được cơ duyên đặc thù, nhưng hắn không nói, chúng ta cũng không cần phải truy cứu.
- Thiên mệnh như thế, cơ duyên nhận chủ, tùy hắn đi.
- Ta đang cân nhắc xá miễn thân phận nô bộc cho Tần mệnh, tăng lên đệ tử Kim Linh.
- Hắn gánh vác được thân phận đệ tử Kim Linh, ta không có ý kiến.
Tông chủ gật đầu:
- Ngươi hiểu là tốt rồi. Còn có một chuyện, phải cùng ngươi nói một tiếng.
- Tông chủ ngài nói.
- Người của Tần gia ở Đại Thanh Sơn làm công việc khổ sai tám năm, không sai biệt lắm. Đến lúc cần kết thúc rồi.
Ánh mắt đại trưởng lão khẽ ngưng tụ:
- Ngài đã suy nghĩ kỹ rồi? Phụ mẫu hắn vẫn chưa chắc chắn rằng còn sống hay đã chết.
Tông chủ trầm mặc một lát, khẽ thở dài:
- Kỳ thật trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, bọn họ đã chết.
- Đó cũng là tội!
Nụ cười trên mặt Đại trưởng lão đã biến mất.
Đệ tử Kim Linh, hắn không có ý kiến, Tần Mệnh hiện tại được các tông chú ý, nếu như Thanh Vân tông không làm chút bộ dáng, ngược lại có vẻ keo kietej. Thế nhưng, xá miễn Tần gia? Có cần thiết không?
Tông chủ khuyên:
- Tội lỗi không ở bọn họ, đừng kiên trì nữa. Nghe ta một lời, buông tay đi.
Đại trưởng lão rũ mi cúi đầu, thần sắc âm trầm, thật lâu sau, thì thầm:
- Khi nào?
- Hỏi ý của Tần Mệnh một chút, hắn muốn khi nào trở về cũng được.
- Nếu ngài đã suy nghĩ kỹ, ta... Không có ý kiến gì cả.
Đại trưởng lão cáo từ.
- Đừng quấy rầy hắn nữa, chuyện đã kết thúc rồi.
Tông chủ nhắc nhở.
Dược sơn!
Trưởng lão Dược Sơn đứng trên đỉnh núi:
- Ngươi nói an toàn chuyển giao, có nghĩa là Tần Mệnh?
Lăng Tuyết cung kính đứng ở bên cạnh:
- Tàn hồn có thể ở trong thân thể hắn.
- Có thể? Đến bây giờ ngươi vẫn chưa hoàn toàn xác định?
Ngữ khí trưởng lão Dược Sơn thoáng nghiêm khắc.
Sau khi nghe được tin Tần Mệnh tiến vào bảng năm, hắn liền liên tưởng đến tàn hồn, Tần Mệnh không có khả năng đột nhiên tăng vọt thực lực, lại ngược bại tinh anh tám tông, nhất định là chiếm được cơ duyên nào đó. Phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Vân Tông, cơ duyên gì có thể làm cho Tần Mệnh đạt được? Lại có thể trợ giúp hắn một bước lên trời, nhất định là tàn hồn biến mất kia.
- Lúc bắt đầu ta thật sự hoài nghi Tần Mệnh, cũng nhận định hắn làm giao dịch cùng Tàn Hồn. Nhưng trên đường trở về suy nghĩ một chút, bên trong có thể có một sự khác biệt.
- Nói đi!
- Tàn hồn nhiều nhất có thể chỉ đạo hắn, không có khả năng cho hắn vũ khí. Cổ kiếm của hắn, lấy đâu ra? Vì sao Tàn Hồn lại triệu hoán Tần Mệnh, có phải trên người Tần Mệnh có bí mật khác hay không?
- Tần công tử, ngươi chuẩn bị chuyển đi đâu ở?
Thải Y vui tươi chắp tay sau lưng, đi dạo trong nhà kho:
- Đệ tử kim linh hẳn là có biệt viện của mình, nếu không xây thêm một tòa nữa bên cạnh sư tỷ?
- Ta ở đây đã quen, không muốn chuyển đi.
Tần Mệnh sau khi trở về không làm gì khác, làm chút rau dại, tự nấu cơm cho mình.
- Vậy sao được. Đệ tử kim linh phải có đãi ngộ của đệ tử kim linh, chúng ta không kém bất cứ kẻ nào, làm sao có thể ở trong nhà kho. Thải Y thay Tần Mệnh cao hứng, hốc mắt đều nóng hổi.
Tám năm a, rốt cục cũng xoay người.
Tần Mệnh tám năm khổ cực, nàng đều nhìn thấy, tám năm kiên trì, nàng cũng nhìn thấy.
Tần Mệnh chưa từng oán giận, chưa bao giờ từ bỏ, cũng chưa từng khom lưng về phía người khác.
Phần ngạo cốt này, ai có thể hơn hắn được? Người khác cười nhạo, hắn lại thủy chung kiên trì! Hôm nay lại dùng sự kiên trì này đánh vào mặt tất cả những người cười nhạo hắn.
Khó trách sư tỷ một mực chờ hắn, chưa bao giờ từ bỏ hắn.
- Đệ tử kim linh có thể tùy tiện ra vào Thanh Vân Tông, sau này ta có thể rất ít khi trở về, có một chỗ dừng chân là được, không chú ý nhiều như vậy.
Tần Mệnh xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ngôi mộ cô đơn trong viện, đó là nỗi nhớ của lão gia tử, làm sao có thể để cho những người khác quấy nhiễu.
- Ngươi đi đâu? Ra ngoài và rèn luyện?
Tần Mệnh dừng lại một lát, mỉm cười:
- Về nhà!!
- Về nhà?
Thải Y bỗng nhiên kinh hỉ, bước nhanh đến bên cạnh Tần Mệnh:
- Tông chủ đáp ứng xá miễn cho Tần gia?
- Còn chưa xác định được.
- Bao nhiêu nắm chắc?
Tần Mệnh hiện tại không chỉ là đệ tử Của Thanh Vân tông, mà còn là một trong năm người mạnh nhất bát tông bắc vực, nếu như Thanh Vân tông không cần? Các tông hội khác rất vui khi được mở vòng tay.
Sâu trong Thanh Vân tông!
Đại trưởng lão Thanh Vân tông đi tới phòng tông chủ.
Hắn nho nhã tuấn tú, mặt trắng da trắng, thần thanh khí lãng, thoạt nhìn chỉ có bốn mươi tuổi.
- Tông chủ, Ngài tìm ta?
- Chuyện Tần Mệnh có nghe nói?
Tông chủ đưa lưng về phía hắn.
- Vừa nghe nói. Đệ tử ngũ cường, danh động bát tông, tiểu tử kia có tiền đồ.
Đại trưởng lão cười nhạt một tiếng, hai mắt thâm thúy, nhìn không ra gợn sóng.
- Tần Mệnh có thể chiếm được cơ duyên đặc thù, nhưng hắn không nói, chúng ta cũng không cần phải truy cứu.
- Thiên mệnh như thế, cơ duyên nhận chủ, tùy hắn đi.
- Ta đang cân nhắc xá miễn thân phận nô bộc cho Tần mệnh, tăng lên đệ tử Kim Linh.
- Hắn gánh vác được thân phận đệ tử Kim Linh, ta không có ý kiến.
Tông chủ gật đầu:
- Ngươi hiểu là tốt rồi. Còn có một chuyện, phải cùng ngươi nói một tiếng.
- Tông chủ ngài nói.
- Người của Tần gia ở Đại Thanh Sơn làm công việc khổ sai tám năm, không sai biệt lắm. Đến lúc cần kết thúc rồi.
Ánh mắt đại trưởng lão khẽ ngưng tụ:
- Ngài đã suy nghĩ kỹ rồi? Phụ mẫu hắn vẫn chưa chắc chắn rằng còn sống hay đã chết.
Tông chủ trầm mặc một lát, khẽ thở dài:
- Kỳ thật trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, bọn họ đã chết.
- Đó cũng là tội!
Nụ cười trên mặt Đại trưởng lão đã biến mất.
Đệ tử Kim Linh, hắn không có ý kiến, Tần Mệnh hiện tại được các tông chú ý, nếu như Thanh Vân tông không làm chút bộ dáng, ngược lại có vẻ keo kietej. Thế nhưng, xá miễn Tần gia? Có cần thiết không?
Tông chủ khuyên:
- Tội lỗi không ở bọn họ, đừng kiên trì nữa. Nghe ta một lời, buông tay đi.
Đại trưởng lão rũ mi cúi đầu, thần sắc âm trầm, thật lâu sau, thì thầm:
- Khi nào?
- Hỏi ý của Tần Mệnh một chút, hắn muốn khi nào trở về cũng được.
- Nếu ngài đã suy nghĩ kỹ, ta... Không có ý kiến gì cả.
Đại trưởng lão cáo từ.
- Đừng quấy rầy hắn nữa, chuyện đã kết thúc rồi.
Tông chủ nhắc nhở.
Dược sơn!
Trưởng lão Dược Sơn đứng trên đỉnh núi:
- Ngươi nói an toàn chuyển giao, có nghĩa là Tần Mệnh?
Lăng Tuyết cung kính đứng ở bên cạnh:
- Tàn hồn có thể ở trong thân thể hắn.
- Có thể? Đến bây giờ ngươi vẫn chưa hoàn toàn xác định?
Ngữ khí trưởng lão Dược Sơn thoáng nghiêm khắc.
Sau khi nghe được tin Tần Mệnh tiến vào bảng năm, hắn liền liên tưởng đến tàn hồn, Tần Mệnh không có khả năng đột nhiên tăng vọt thực lực, lại ngược bại tinh anh tám tông, nhất định là chiếm được cơ duyên nào đó. Phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Vân Tông, cơ duyên gì có thể làm cho Tần Mệnh đạt được? Lại có thể trợ giúp hắn một bước lên trời, nhất định là tàn hồn biến mất kia.
- Lúc bắt đầu ta thật sự hoài nghi Tần Mệnh, cũng nhận định hắn làm giao dịch cùng Tàn Hồn. Nhưng trên đường trở về suy nghĩ một chút, bên trong có thể có một sự khác biệt.
- Nói đi!
- Tàn hồn nhiều nhất có thể chỉ đạo hắn, không có khả năng cho hắn vũ khí. Cổ kiếm của hắn, lấy đâu ra? Vì sao Tàn Hồn lại triệu hoán Tần Mệnh, có phải trên người Tần Mệnh có bí mật khác hay không?
- Tần công tử, ngươi chuẩn bị chuyển đi đâu ở?
Thải Y vui tươi chắp tay sau lưng, đi dạo trong nhà kho:
- Đệ tử kim linh hẳn là có biệt viện của mình, nếu không xây thêm một tòa nữa bên cạnh sư tỷ?
- Ta ở đây đã quen, không muốn chuyển đi.
Tần Mệnh sau khi trở về không làm gì khác, làm chút rau dại, tự nấu cơm cho mình.
- Vậy sao được. Đệ tử kim linh phải có đãi ngộ của đệ tử kim linh, chúng ta không kém bất cứ kẻ nào, làm sao có thể ở trong nhà kho. Thải Y thay Tần Mệnh cao hứng, hốc mắt đều nóng hổi.
Tám năm a, rốt cục cũng xoay người.
Tần Mệnh tám năm khổ cực, nàng đều nhìn thấy, tám năm kiên trì, nàng cũng nhìn thấy.
Tần Mệnh chưa từng oán giận, chưa bao giờ từ bỏ, cũng chưa từng khom lưng về phía người khác.
Phần ngạo cốt này, ai có thể hơn hắn được? Người khác cười nhạo, hắn lại thủy chung kiên trì! Hôm nay lại dùng sự kiên trì này đánh vào mặt tất cả những người cười nhạo hắn.
Khó trách sư tỷ một mực chờ hắn, chưa bao giờ từ bỏ hắn.
- Đệ tử kim linh có thể tùy tiện ra vào Thanh Vân Tông, sau này ta có thể rất ít khi trở về, có một chỗ dừng chân là được, không chú ý nhiều như vậy.
Tần Mệnh xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ngôi mộ cô đơn trong viện, đó là nỗi nhớ của lão gia tử, làm sao có thể để cho những người khác quấy nhiễu.
- Ngươi đi đâu? Ra ngoài và rèn luyện?
Tần Mệnh dừng lại một lát, mỉm cười:
- Về nhà!!
- Về nhà?
Thải Y bỗng nhiên kinh hỉ, bước nhanh đến bên cạnh Tần Mệnh:
- Tông chủ đáp ứng xá miễn cho Tần gia?
- Còn chưa xác định được.
- Bao nhiêu nắm chắc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất