Chương 174: Máu Và Nước Mắt (1).
- Chúng ta sẽ ngụy trang thành sơn phỉ, cướp bóc trang viên này.
- Thời gian các ngươi có hạn, làm sạch sẽ.
Mạc Minh lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng tối.
Ngay sau đó, tiếng chuông buồn tẻ phá vỡ màn đêm và đánh thức khu vực khai thác mỏ đang ngủ.
Trong các khu vực khiêm tốn, các thợ mỏ mở đôi mắt mệt mỏi của họ và mơ hồ đi ra ngoài.
Đã đêm khuya rạng sáng, sao còn rung chuông?
- Tập hợp!
- Tập hợp, tập hợp!
- Tất cả mọi người đến quảng trường lớn tập hợp, tất cả mọi người!
- Có chuyện đặc biệt cần tuyên bố, vô luận già trẻ bệnh tàn, toàn bộ tập hợp.
- Trong vòng một nén nhang, toàn bộ tập hợp xong, ai dám không tới, phạt nặng!
Đệ tử Thanh Vân Tông dưới tay Lãnh Chấp Bạch gõ chiêng, vọt tới các phòng hét, thô lỗ thúc giục đám thợ mỏ chưa tỉnh ngủ.
Nơi này bất luận nam hay nữ, đều là bận rộn một ngày, vừa mới nằm xuống không bao lâu, thật sự là quá mệt mỏi, nhưng bọn họ đều đã quen với loại nô dịch này, cũng đều chết lặng, kéo thân thể mệt mỏi tập hợp về quảng trường lớn.
Hơn hai mươi vạn người, rậm rạp từ các khu phòng khác nhau đi ra, giống như dòng nước lũ đen tối, đi về phía quảng trường tập hợp, nhân số rất lớn, nhưng bầu không khí vô cùng nặng nề, ngoại trừ tiếng đi bộ cùng tiếng khóc của đứa nhỏ, cơ hồ không nghe được có người nói chuyện.
Đồ Vệ nhận được tin tức liền mang theo đội hộ vệ xông tới trang viên, dậm cửa xông vào, đối mặt đụng phải Lãnh Chấp Bạch đang đi ra ngoài:
- Lãnh Chấp Bạch, hơn nửa đêm ngươi làm gì?
- Có tin tốt, có tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào?
Lãnh Chấp Bạch cười lạnh nghênh đón hắn, phía sau đi theo rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông, mỗi đệ tử đều mang theo bao phục thật lớn, bên trong chứa vật phẩm quý giá trong trang viên. Bọn họ chuẩn bị rút lui, để lại trang viên trống cho đám người Mạc Minh đốt đi.
Đồ Vệ nhíu mày nhìn những đệ tử mang theo bao phục này, trầm giọng nói:
- Trước tiên nói tin tức tốt.
- Tin tốt là từ hôm nay trở đi, ít nhất nửa tháng, tất cả các ngươi đều không cần phải làm việc nữa.
- Ý ngươi là sao?
Đồ Vệ chẳng những không cao hứng, ngược lại càng cảnh giác, loại chuyện tốt này làm sao có thể rơi vào trên người bọn họ.
Các hộ vệ phía sau hắn cũng đều nhíu mày, tám phần là âm mưu.
- Chính là không cần làm việc, ăn ngon uống tốt nghỉ ngơi, sau đó??
- Sau đó cái gì?
- Lên đường!! Đêm nay tập hợp, điểm đủ số lượng, ngày mai bắt đầu chuyển đến khu vực khai thác mỏ mới.
- Ngày mai?
Sắc mặt mọi người đại biến. Không phải là còn một tháng nữa sao?
Lãnh Chấp Bạch khô cằn cười cười:
- Chỉ cần ngày mai.
- Ai chịu trách nhiệm hộ tống?
Từ nơi này đến khu mỏ mới mấy trăm dặm, xuyên qua chỗ sâu nhất của rừng rậm Vân La, trên đường vô cùng nguy hiểm, nếu như không có đủ lực lượng thủ hộ, hơn hai mươi vạn thành dân này chỉ biết biến thành thức ăn cho đám Linh Yêu, đây không phải là dời đi, đây là đi đưa thức ăn đến cho đám Linh Yêu.
- Đội hộ vệ hẳn là ở trên đường đi, không rõ ràng lắm.
- Không rõ ràng lắm?
Thanh âm Đồ Vệ vừa nhấc cao, mắt cũng trợn mắt trợn tròn.
- Ta chỉ phụ trách hạ mệnh lệnh, những thứ khác không thuộc ta quản, tránh ra!
Lãnh Chấp Bạch ra sức đẩy ra, mang theo các đệ tử đi ra khỏi trang viên.
- Đội trưởng, sao lại như vậy?
Đội hộ vệ đều hoảng hốt, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý đi Đông Cốc Thạch Lâm, nhưng nếu như không có đủ lực lượng thủ hộ, vội vàng dời đi chính là chịu chết.
- Lãnh Chấp Bạch, ai ra lệnh cho ngươi?
Đồ Vệ bước nhanh đuổi theo.
- Chuyện của Thanh Vân Tông đến phiên ngươi chất vấn? Làm rõ thân phận của mình, ngươi là đội trưởng đội hộ vệ, cũng là nô bộc! Đừng quá coi trọng bản thân.
Trong tiểu viện nhà đá liền kề trang viên, các nữ quyến Tần gia đều bị đánh thức, khoác lên quần áo khẩn trương đi ra khỏi nhà đá, nhìn về phía xa xa.
Cổng tiểu viện của các nàng bị hai vị đệ tử Thanh Vân Tông bảo vệ, không cho phép rời đi.
- Dì, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Tần Dĩnh dựa chặt vào dì, vừa khiếp sợ lại khẩn trương, tiếng chuông dồn dập trong đêm khuya luôn làm cho người ta sợ hãi.
Các nữ quyến đều khẩn trương tụ tập ở chỗ dì, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
- Đừng sợ, có Đồ Vệ canh giữ rồi.
Dì trấn an họ.
Đồ Vệ canh giữ Tần gia tám năm, rất ít khi làm cho các nàng thất vọng.
Rất nhanh, các nàng nghe được Đồ Vệ mang theo đội hộ vệ chạy tới trang viên bên cạnh, giống như là đang cùng Lãnh Chấp Bạch cãi nhau cái gì đó, sau đó, tiếng cãi vã dần dần đi xa, đi về phía khu mỏ.
Sau khi Đồ Vệ đi không bao lâu, mười thành viên đội hộ vệ bước nhanh đến nơi này.
- Các ngươi đến vừa đúng lúc, nơi này thuộc về các ngươi trông coi. Đệ tử Thanh Vân Tông ngoài cửa nói một câu liền bỏ chạy, bộ dáng rất sốt ruột.
Tiểu đội trưởng Nguyễn Đình đẩy cửa tiến vào, khom người hành lễ trước, trấn an nói:
- Trước tiên không cần khẩn trương, Đồ lão đại đang thương lượng.
- Nguyễn Đình, có chuyện gì vậy?
Dì đi đến chỗ cánh cửa sắt nhìn xung quanh.
Tần Dĩnh các nàng cũng tụ tập lại đây, thấy được quáng nô bên ngoài thành đàn, đang đè nén đi về phía khu mỏ, mấy vạn mấy vạn người, phóng mắt nhìn không tới bên cạnh, nhưng không khí phải nặng nề bao nhiêu, mọi người đều cúi đầu, chết lặng đi. Bọn họ vừa mệt vừa buồn ngủ, thật sự không có tâm tư nói chuyện, chỉ có hài đồng vừa mới bị đánh thức khóc nức nở.
Một màn này, các nàng nhìn mà chua xót.
- Lãnh Chấp Bạch hình như đột nhiên nhận được mệnh lệnh gì đó, phải di chuyển toàn bộ sau bình minh ngày mai.
- Đi đến Đông Cốc Thạch Lâm?
Dì thất thanh kinh hô. Đó là điều nàng ấy sợ nhất.
- Vâng!! Ngày mai khởi hành, trong vòng nửa tháng tới.
- Ngày mai? Không phải còn một tháng nữa sao?
- Vì sao đột nhiên dời đi, trước không có thông báo a.
- Đi Đông Cốc Thạch Lâm phải băng qua rừng rậm, ta không dám… Không dám…
- Thời gian các ngươi có hạn, làm sạch sẽ.
Mạc Minh lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng tối.
Ngay sau đó, tiếng chuông buồn tẻ phá vỡ màn đêm và đánh thức khu vực khai thác mỏ đang ngủ.
Trong các khu vực khiêm tốn, các thợ mỏ mở đôi mắt mệt mỏi của họ và mơ hồ đi ra ngoài.
Đã đêm khuya rạng sáng, sao còn rung chuông?
- Tập hợp!
- Tập hợp, tập hợp!
- Tất cả mọi người đến quảng trường lớn tập hợp, tất cả mọi người!
- Có chuyện đặc biệt cần tuyên bố, vô luận già trẻ bệnh tàn, toàn bộ tập hợp.
- Trong vòng một nén nhang, toàn bộ tập hợp xong, ai dám không tới, phạt nặng!
Đệ tử Thanh Vân Tông dưới tay Lãnh Chấp Bạch gõ chiêng, vọt tới các phòng hét, thô lỗ thúc giục đám thợ mỏ chưa tỉnh ngủ.
Nơi này bất luận nam hay nữ, đều là bận rộn một ngày, vừa mới nằm xuống không bao lâu, thật sự là quá mệt mỏi, nhưng bọn họ đều đã quen với loại nô dịch này, cũng đều chết lặng, kéo thân thể mệt mỏi tập hợp về quảng trường lớn.
Hơn hai mươi vạn người, rậm rạp từ các khu phòng khác nhau đi ra, giống như dòng nước lũ đen tối, đi về phía quảng trường tập hợp, nhân số rất lớn, nhưng bầu không khí vô cùng nặng nề, ngoại trừ tiếng đi bộ cùng tiếng khóc của đứa nhỏ, cơ hồ không nghe được có người nói chuyện.
Đồ Vệ nhận được tin tức liền mang theo đội hộ vệ xông tới trang viên, dậm cửa xông vào, đối mặt đụng phải Lãnh Chấp Bạch đang đi ra ngoài:
- Lãnh Chấp Bạch, hơn nửa đêm ngươi làm gì?
- Có tin tốt, có tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào?
Lãnh Chấp Bạch cười lạnh nghênh đón hắn, phía sau đi theo rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông, mỗi đệ tử đều mang theo bao phục thật lớn, bên trong chứa vật phẩm quý giá trong trang viên. Bọn họ chuẩn bị rút lui, để lại trang viên trống cho đám người Mạc Minh đốt đi.
Đồ Vệ nhíu mày nhìn những đệ tử mang theo bao phục này, trầm giọng nói:
- Trước tiên nói tin tức tốt.
- Tin tốt là từ hôm nay trở đi, ít nhất nửa tháng, tất cả các ngươi đều không cần phải làm việc nữa.
- Ý ngươi là sao?
Đồ Vệ chẳng những không cao hứng, ngược lại càng cảnh giác, loại chuyện tốt này làm sao có thể rơi vào trên người bọn họ.
Các hộ vệ phía sau hắn cũng đều nhíu mày, tám phần là âm mưu.
- Chính là không cần làm việc, ăn ngon uống tốt nghỉ ngơi, sau đó??
- Sau đó cái gì?
- Lên đường!! Đêm nay tập hợp, điểm đủ số lượng, ngày mai bắt đầu chuyển đến khu vực khai thác mỏ mới.
- Ngày mai?
Sắc mặt mọi người đại biến. Không phải là còn một tháng nữa sao?
Lãnh Chấp Bạch khô cằn cười cười:
- Chỉ cần ngày mai.
- Ai chịu trách nhiệm hộ tống?
Từ nơi này đến khu mỏ mới mấy trăm dặm, xuyên qua chỗ sâu nhất của rừng rậm Vân La, trên đường vô cùng nguy hiểm, nếu như không có đủ lực lượng thủ hộ, hơn hai mươi vạn thành dân này chỉ biết biến thành thức ăn cho đám Linh Yêu, đây không phải là dời đi, đây là đi đưa thức ăn đến cho đám Linh Yêu.
- Đội hộ vệ hẳn là ở trên đường đi, không rõ ràng lắm.
- Không rõ ràng lắm?
Thanh âm Đồ Vệ vừa nhấc cao, mắt cũng trợn mắt trợn tròn.
- Ta chỉ phụ trách hạ mệnh lệnh, những thứ khác không thuộc ta quản, tránh ra!
Lãnh Chấp Bạch ra sức đẩy ra, mang theo các đệ tử đi ra khỏi trang viên.
- Đội trưởng, sao lại như vậy?
Đội hộ vệ đều hoảng hốt, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý đi Đông Cốc Thạch Lâm, nhưng nếu như không có đủ lực lượng thủ hộ, vội vàng dời đi chính là chịu chết.
- Lãnh Chấp Bạch, ai ra lệnh cho ngươi?
Đồ Vệ bước nhanh đuổi theo.
- Chuyện của Thanh Vân Tông đến phiên ngươi chất vấn? Làm rõ thân phận của mình, ngươi là đội trưởng đội hộ vệ, cũng là nô bộc! Đừng quá coi trọng bản thân.
Trong tiểu viện nhà đá liền kề trang viên, các nữ quyến Tần gia đều bị đánh thức, khoác lên quần áo khẩn trương đi ra khỏi nhà đá, nhìn về phía xa xa.
Cổng tiểu viện của các nàng bị hai vị đệ tử Thanh Vân Tông bảo vệ, không cho phép rời đi.
- Dì, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Tần Dĩnh dựa chặt vào dì, vừa khiếp sợ lại khẩn trương, tiếng chuông dồn dập trong đêm khuya luôn làm cho người ta sợ hãi.
Các nữ quyến đều khẩn trương tụ tập ở chỗ dì, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
- Đừng sợ, có Đồ Vệ canh giữ rồi.
Dì trấn an họ.
Đồ Vệ canh giữ Tần gia tám năm, rất ít khi làm cho các nàng thất vọng.
Rất nhanh, các nàng nghe được Đồ Vệ mang theo đội hộ vệ chạy tới trang viên bên cạnh, giống như là đang cùng Lãnh Chấp Bạch cãi nhau cái gì đó, sau đó, tiếng cãi vã dần dần đi xa, đi về phía khu mỏ.
Sau khi Đồ Vệ đi không bao lâu, mười thành viên đội hộ vệ bước nhanh đến nơi này.
- Các ngươi đến vừa đúng lúc, nơi này thuộc về các ngươi trông coi. Đệ tử Thanh Vân Tông ngoài cửa nói một câu liền bỏ chạy, bộ dáng rất sốt ruột.
Tiểu đội trưởng Nguyễn Đình đẩy cửa tiến vào, khom người hành lễ trước, trấn an nói:
- Trước tiên không cần khẩn trương, Đồ lão đại đang thương lượng.
- Nguyễn Đình, có chuyện gì vậy?
Dì đi đến chỗ cánh cửa sắt nhìn xung quanh.
Tần Dĩnh các nàng cũng tụ tập lại đây, thấy được quáng nô bên ngoài thành đàn, đang đè nén đi về phía khu mỏ, mấy vạn mấy vạn người, phóng mắt nhìn không tới bên cạnh, nhưng không khí phải nặng nề bao nhiêu, mọi người đều cúi đầu, chết lặng đi. Bọn họ vừa mệt vừa buồn ngủ, thật sự không có tâm tư nói chuyện, chỉ có hài đồng vừa mới bị đánh thức khóc nức nở.
Một màn này, các nàng nhìn mà chua xót.
- Lãnh Chấp Bạch hình như đột nhiên nhận được mệnh lệnh gì đó, phải di chuyển toàn bộ sau bình minh ngày mai.
- Đi đến Đông Cốc Thạch Lâm?
Dì thất thanh kinh hô. Đó là điều nàng ấy sợ nhất.
- Vâng!! Ngày mai khởi hành, trong vòng nửa tháng tới.
- Ngày mai? Không phải còn một tháng nữa sao?
- Vì sao đột nhiên dời đi, trước không có thông báo a.
- Đi Đông Cốc Thạch Lâm phải băng qua rừng rậm, ta không dám… Không dám…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất