Chương 186: Yêu Linh Thiên Cương (2)
Bọn họ từ khuya hôm qua bận rộn đến bây giờ, cơ hồ không dừng lại, mồ hôi nóng đầy người, chẳng những không có mệt mỏi, ngược lại cả người đều hăng hái.
- Vất vả rồi, để mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi, không cần quá khẩn trương, Ngô trưởng lão chỉ có năm mươi người, không có uy hiếp quá lớn.
Đồ Vệ rất vui mừng, sự việc xảy ra đến bây giờ đã một ngày một đêm, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, hăng hái mười phần. Mấy năm nay hoạn nạn không có đem huyết tính của bọn họ tiêu hao, cũng không bởi vì thiếu gia xử tử Lãnh Chấp Bạch mà lo lắng sợ hãi.
- Thiếu gia đi đâu rồi? Chúng ta vẫn chưa chính thức gặp nhau.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, tất cả mọi người đều bận rộn, Khương Bân có lòng muốn gặp Tần Mệnh, vẫn không tìm được cơ hội. Trước tối hôm qua, ấn tượng của hắn đối với Tần Mệnh vẫn dừng lại ở tiểu hài tử năm đó, không nghĩ tới nhiều năm sau gặp lại lại là cảnh tượng như vậy. Anh tuấn giỏi giang, ánh mắt sắc bén, hơn nữa còn rất bình tĩnh, cứng rắn, không sợ hãi, đều làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ở trên núi.
Đồ Vệ chỉ vào ngọn núi cao xa xa. Có một ngọn núi cao hàng ngàn mét ở phía tây khu mỏ, nơi tốt nhất để ngắm nhìn toàn cảnh mỏ.
- Chúng ta đi gặp?
Đồ Vệ trầm mặc một lát:
- Hôm nay là sinh thần thiếu gia, qua đêm nay, cậu ấy đã mười sáu tuổi.
Tần Mệnh đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn khu mỏ náo nhiệt.
Hàng ngàn ngọn đuốc thắp sáng khu vực khai thác mỏ, mọi người vẫn còn phấn khích, ở khắp mọi nơi tươi cười sảng khoái.
Tần Mệnh mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại đầy nước mắt.
Qua đêm nay, ta mười sáu tuổi rồi.
Qua đêm nay, Đại Thanh Sơn sẽ hoàn toàn trở thành lịch sử.
Qua đêm nay, ta phải mang theo hơn hai mươi vạn người trở lại Lôi Đình cổ thành.
Qua đêm nay, ta sẽ trở nên mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn.
Qua đêm nay, ta sẽ có nhiều kẻ thù hơn, và ta sẽ có nhiều bằng hữu hơn.
Tần Mệnh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, phảng phất như lần nữa thấy được song thân từ ái.
Phụ thân, mẫu thân, dù hai người ở đâu, sống hay chết, xin hãy cầu nguyện cho con.
Phụ thân, mẫu thân, mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, có ai liên lụy đến bên trong, ta đều sẽ điều tra rõ ràng, để cho bọn họ nợ máu?? Trả bằng máu??
Tối nay, không phải là kết thúc, chỉ là bắt đầu, bắt đầu tất cả mọi thứ!!
- Thiếu gia.
Đồ Vệ đi lên đỉnh núi, ho nhẹ.
Tần Mệnh lặng lẽ lau đi nước mắt, mỉm cười quay đầu lại:
- Đồ thúc thúc.
- Nghĩ cái gì vậy?
- Nghĩ ngợi lung tung.
- Hôm nay là sinh thần ngươi.
Đồ Vệ nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Mệnh, kiên nghị, cứng rắn, thành thục hơn nhiều so với bằng hữu cùng trang lứa, cũng có thể nghĩ đến hắn đã nhận lấy càng nhiều.
- Đồ thúc còn nhớ rõ ngày này.
- Ta chính là vào ngày ngươi sinh ra lưu lạc đến Lôi Đình cổ thành, cũng là ngày đó, thành chủ đại nhân thu nhận ta.
Đồ Vệ cùng hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn khu mỏ náo nhiệt xa xa:
- Hiện tại trong thành đều đang nghị luận về ngươi. Ngươi có thể đến để cứu họ mà không bỏ rơi họ, tất cả bọn họ đều biết ơn.
- Tần gia nợ bọn họ.
- Không có gì là nợ cả. Nhiều năm như vậy, yêu cầu của bọn họ kỳ thật rất thấp, rất dễ thỏa mãn.
- Cho ta thêm vài năm nữa, ta sẽ làm cho Lôi Đình cổ thành khôi phục phồn hoa an bình ngày xưa.
- Đừng vội vàng, ngươi đã làm rất tốt, tất cả chúng ta đều tự hào về ngươi.
Đồ Vệ còn nhớ rõ Tần Mệnh từng nói trong vòng nửa năm nghĩ ra biện pháp giải cứu Đại Thanh Sơn, lúc ấy chỉ coi như là lời hào ngôn xúc động của Tần Mệnh, không nghĩ tới hắn thật sự làm được. Càng làm cho hắn cao hứng chính là Tần Mệnh đã trưởng thành, ngắn ngủi trong vòng một năm liền tiến vào Linh Võ Cửu Trọng Thiên, thậm chí còn dương danh ở trà hội bát tông. Nếu chúa công chủ mẫu còn sống, sẽ có bao nhiêu kiêu ngạo.
- Đây mới chỉ là mới bắt đầu, về sau có thể còn có càng nhiều khó khăn.
- Sẽ rất khó khăn, nhưng có chúng ta!.
- Thiếu gia! Có chúng ta!
Một nam một nữ đi lên đỉnh núi, là hai vị phó đội trưởng của vệ đội Tần gia, Khương Bân, Diệp Tiêu Tiêu.
Khương Bân, Địa Võ Cảnh Ngũ Trọng Thiên! Một thân hắc y, cao gầy anh tuấn, rõ ràng nhỏ hơn Đồ Vệ mấy tuổi mà thôi, nhưng thoạt nhìn lại giống như một thiếu niên, khóe miệng hắn theo thói quen nhếch lên, từ trong ra ngoài tản ra tà tính.
Diệp Tiêu Tiêu, Địa Võ Cảnh Tứ Trọng Thiên! Là một nữ võ tướng tư thế oai hùng hiên ngang, dáng người vô cùng cao gầy, cầm trường thương màu đỏ như máu, phù hợp với bản thân, sát khí bức người. Nàng từng là tướng quân phủ thành chủ, trong tai nạn không có rời đi, vẫn thủ hộ người của Tần gia.
- Cảm ơn các ngươi!!
Tần Mệnh trong lòng rất ấm áp, có thể có bọn họ thủ hộ Tần gia là may mắn của Tần gia, tám năm không rời không bỏ thật sự không phải ai cũng có thể kiên trì được.
- Thiếu gia nói gì vậy, nói cảm ơn chính là người ngoài rồi.
Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu đều nghiêm túc đánh giá Tần Mệnh. Năm đó lúc chia cách hắn chỉ còn là một hài tử, đảo mắt tám năm đã lớn như vậy, nhìn kỹ thật có vài phần bộ dáng thành chủ, tuy nhiên làm việc so với thành chủ còn cứng rắn hơn.
- Vất vả rồi, để mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi, không cần quá khẩn trương, Ngô trưởng lão chỉ có năm mươi người, không có uy hiếp quá lớn.
Đồ Vệ rất vui mừng, sự việc xảy ra đến bây giờ đã một ngày một đêm, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, hăng hái mười phần. Mấy năm nay hoạn nạn không có đem huyết tính của bọn họ tiêu hao, cũng không bởi vì thiếu gia xử tử Lãnh Chấp Bạch mà lo lắng sợ hãi.
- Thiếu gia đi đâu rồi? Chúng ta vẫn chưa chính thức gặp nhau.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, tất cả mọi người đều bận rộn, Khương Bân có lòng muốn gặp Tần Mệnh, vẫn không tìm được cơ hội. Trước tối hôm qua, ấn tượng của hắn đối với Tần Mệnh vẫn dừng lại ở tiểu hài tử năm đó, không nghĩ tới nhiều năm sau gặp lại lại là cảnh tượng như vậy. Anh tuấn giỏi giang, ánh mắt sắc bén, hơn nữa còn rất bình tĩnh, cứng rắn, không sợ hãi, đều làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ở trên núi.
Đồ Vệ chỉ vào ngọn núi cao xa xa. Có một ngọn núi cao hàng ngàn mét ở phía tây khu mỏ, nơi tốt nhất để ngắm nhìn toàn cảnh mỏ.
- Chúng ta đi gặp?
Đồ Vệ trầm mặc một lát:
- Hôm nay là sinh thần thiếu gia, qua đêm nay, cậu ấy đã mười sáu tuổi.
Tần Mệnh đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn khu mỏ náo nhiệt.
Hàng ngàn ngọn đuốc thắp sáng khu vực khai thác mỏ, mọi người vẫn còn phấn khích, ở khắp mọi nơi tươi cười sảng khoái.
Tần Mệnh mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại đầy nước mắt.
Qua đêm nay, ta mười sáu tuổi rồi.
Qua đêm nay, Đại Thanh Sơn sẽ hoàn toàn trở thành lịch sử.
Qua đêm nay, ta phải mang theo hơn hai mươi vạn người trở lại Lôi Đình cổ thành.
Qua đêm nay, ta sẽ trở nên mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn.
Qua đêm nay, ta sẽ có nhiều kẻ thù hơn, và ta sẽ có nhiều bằng hữu hơn.
Tần Mệnh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, phảng phất như lần nữa thấy được song thân từ ái.
Phụ thân, mẫu thân, dù hai người ở đâu, sống hay chết, xin hãy cầu nguyện cho con.
Phụ thân, mẫu thân, mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, có ai liên lụy đến bên trong, ta đều sẽ điều tra rõ ràng, để cho bọn họ nợ máu?? Trả bằng máu??
Tối nay, không phải là kết thúc, chỉ là bắt đầu, bắt đầu tất cả mọi thứ!!
- Thiếu gia.
Đồ Vệ đi lên đỉnh núi, ho nhẹ.
Tần Mệnh lặng lẽ lau đi nước mắt, mỉm cười quay đầu lại:
- Đồ thúc thúc.
- Nghĩ cái gì vậy?
- Nghĩ ngợi lung tung.
- Hôm nay là sinh thần ngươi.
Đồ Vệ nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Mệnh, kiên nghị, cứng rắn, thành thục hơn nhiều so với bằng hữu cùng trang lứa, cũng có thể nghĩ đến hắn đã nhận lấy càng nhiều.
- Đồ thúc còn nhớ rõ ngày này.
- Ta chính là vào ngày ngươi sinh ra lưu lạc đến Lôi Đình cổ thành, cũng là ngày đó, thành chủ đại nhân thu nhận ta.
Đồ Vệ cùng hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn khu mỏ náo nhiệt xa xa:
- Hiện tại trong thành đều đang nghị luận về ngươi. Ngươi có thể đến để cứu họ mà không bỏ rơi họ, tất cả bọn họ đều biết ơn.
- Tần gia nợ bọn họ.
- Không có gì là nợ cả. Nhiều năm như vậy, yêu cầu của bọn họ kỳ thật rất thấp, rất dễ thỏa mãn.
- Cho ta thêm vài năm nữa, ta sẽ làm cho Lôi Đình cổ thành khôi phục phồn hoa an bình ngày xưa.
- Đừng vội vàng, ngươi đã làm rất tốt, tất cả chúng ta đều tự hào về ngươi.
Đồ Vệ còn nhớ rõ Tần Mệnh từng nói trong vòng nửa năm nghĩ ra biện pháp giải cứu Đại Thanh Sơn, lúc ấy chỉ coi như là lời hào ngôn xúc động của Tần Mệnh, không nghĩ tới hắn thật sự làm được. Càng làm cho hắn cao hứng chính là Tần Mệnh đã trưởng thành, ngắn ngủi trong vòng một năm liền tiến vào Linh Võ Cửu Trọng Thiên, thậm chí còn dương danh ở trà hội bát tông. Nếu chúa công chủ mẫu còn sống, sẽ có bao nhiêu kiêu ngạo.
- Đây mới chỉ là mới bắt đầu, về sau có thể còn có càng nhiều khó khăn.
- Sẽ rất khó khăn, nhưng có chúng ta!.
- Thiếu gia! Có chúng ta!
Một nam một nữ đi lên đỉnh núi, là hai vị phó đội trưởng của vệ đội Tần gia, Khương Bân, Diệp Tiêu Tiêu.
Khương Bân, Địa Võ Cảnh Ngũ Trọng Thiên! Một thân hắc y, cao gầy anh tuấn, rõ ràng nhỏ hơn Đồ Vệ mấy tuổi mà thôi, nhưng thoạt nhìn lại giống như một thiếu niên, khóe miệng hắn theo thói quen nhếch lên, từ trong ra ngoài tản ra tà tính.
Diệp Tiêu Tiêu, Địa Võ Cảnh Tứ Trọng Thiên! Là một nữ võ tướng tư thế oai hùng hiên ngang, dáng người vô cùng cao gầy, cầm trường thương màu đỏ như máu, phù hợp với bản thân, sát khí bức người. Nàng từng là tướng quân phủ thành chủ, trong tai nạn không có rời đi, vẫn thủ hộ người của Tần gia.
- Cảm ơn các ngươi!!
Tần Mệnh trong lòng rất ấm áp, có thể có bọn họ thủ hộ Tần gia là may mắn của Tần gia, tám năm không rời không bỏ thật sự không phải ai cũng có thể kiên trì được.
- Thiếu gia nói gì vậy, nói cảm ơn chính là người ngoài rồi.
Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu đều nghiêm túc đánh giá Tần Mệnh. Năm đó lúc chia cách hắn chỉ còn là một hài tử, đảo mắt tám năm đã lớn như vậy, nhìn kỹ thật có vài phần bộ dáng thành chủ, tuy nhiên làm việc so với thành chủ còn cứng rắn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất