Chương 189: Khủng Hoảng (1)
Tần Mệnh lại lắc đầu:
- Mọi việc đều không có tuyệt đối, nếu như Thanh Vân Tông không có người giúp ta, ta chỉ có thể bán mình cho Huyết Tà tông.
- Ngươi thực sự nghĩ như vậy?
- Ta còn lựa chọn nào khác không?
Lăng Tuyết bỗng nhiên hừ nhẹ:
- Ngươi thật đúng là nhớ thương hồ ly tinh kia? Nàng ngồi xuống ngươi một chút, hồn ngươi đều bị câu đi?
Tần Mệnh nhìn Lăng Tuyết, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Ngữ khí này của ngươi là như thế nào... Kỳ quái...
Lăng Tuyết lạnh lùng nói:
- Đừng cảm thấy tốt cho bản thân, ta là vì Nguyệt Tình cảm thấy không đáng.
- Ta là bán thân cho Huyết Tà tông, cũng không phải cho Yêu Nhi.
Tần Mệnh đánh giá Lăng Tuyết, bỗng nhiên chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ chỉ nàng:
- Ngươi đỏ mặt.
Lăng Tuyết theo bản năng lau hai má, lại chú ý tới khóe miệng Tần Mệnh giảo hoạt, thần sắc lạnh lùng, một cái tát tát về phía Tần Mệnh:
- Ngươi hỗn đản!
Thùng thùng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai?
Tần Mệnh nghiêm nghị, Lăng Tuyết lui ra ngoài năm bước.
- Ca, là muội a.
Tần Dĩnh vui tươi thò đầu tiến vào, đôi mắt to đen láy nhìn bọn họ một chút:
- Ca, dì bảo muội mang chút đồ cho huynh.
- Cái gì?
- Trước tiên nói rõ ràng, không phải do muội an bài, là dì an bài.
Tần Dĩnh nhe ra lưỡi thơm, đẩy cửa ra.
- Công tử, Tuyết cô nương.
Mấy vị thị nữ tiến vào, có người ôm chăn, có người bưng chậu nước, có người lấy điểm tâm, đều đặt vào cho bọn họ. Nói xong lời, mím môi cười trộm rời khỏi.
Tần Mệnh đen mặt, khóe mắt dạy dỗ, làm cái gì!
Lăng Tuyết lần này thật sự không bình tĩnh, đứng ở nơi đó đi cũng không được, ở lại cũng không tốt.
Trong viện, Hô Diên Trác Trác nhìn đến sửng sốt:
- Ta vừa nói sai rồi sao? Không đúng a, ta rõ ràng nói là hai người bọn họ không quan hệ!!
Hắn tới tìm Tần Mệnh, kết quả bị dì Lý Linh Đại hỏi tình huống.
Hắn theo thật mà nói, nhưng trong nháy mắt, Lý Linh Đại thế nhưng lại an bài người đi đưa chăn.
- Ta rất thích nha đầu kia.
Lý Linh Đại vểnh mặt nhìn gian phòng đá kia.
- Nhưng ngài thế này...
- Tạo ra chút mập mờ cho bọn họ, tăng cường tình cảm, nói không chừng sẽ thành thật thì sao?
Hô Diên Trác Trác nhìn Lý Linh Đại thật sâu, duỗi ngón tay cái, ngài lợi hại!
Sáng ngày thứ ba, Ngô trưởng lão mang theo đội ngũ mệt mỏi đi tới Đại Thanh Sơn.
Dài đến sáu đêm lùng bắt Tần Mệnh trực tiếp giày vò bọn họ đến mất bình tĩnh, hai ngày đầu còn có mục đích có phương hướng, đuổi theo oanh oanh liệt liệt, về sau dần dần rối loạn, cuối cùng giống như ruồi không đầu ‘ngang ngược va chạm’. Tức giận nhất là từ đầu đến cuối ngay cả bóng dáng Tần Mệnh cũng không tìm được.
Cho đến sáng hôm qua, bọn họ mới nghĩ đến một loại khả năng, kỳ thật đêm đó Tần Mệnh căn bản cũng không có chạy trốn, mà là bọn họ tự cho là Tần Mệnh chạy trốn, một đường chạy như điên hơn trăm ki-lo-met, thế cho nên phương hướng cùng khu vực săn bắt phía sau hoàn toàn sai. Mà rất có thể Tần Mệnh giống như nhìn theo bọn họ rời đi như nhìn kẻ ngốc, sau đó dễ dàng vòng vo, tránh bọn họ đến Đại Thanh Sơn trước.
Càng nghĩ càng có khả năng, bằng không cũng không đến mức hoàn toàn tìm không thấy hành tung Tần Mệnh.
Hôm nay, bên ngoài khu mỏ, khi bọn họ nhìn thấy Tần Mệnh nghênh đón, bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực, đêm đó Tần Mệnh thật sự không chạy.
Bị đùa giỡn, còn rất thảm.
Tên tiểu tử này quá giảo hoạt.
- Ngô trưởng lão, các ngươi cũng quá chậm, có phải trên đường gặp phải chuyện gì không?
Tần Mệnh mỉm cười, mang theo năm trăm hộ vệ Tần gia nghênh đón.
Hà Hướng Thiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Mệnh liền tức giận, thật hận không thể đi lên tát hắn một bạt tai.
Trưởng lão Ngô trầm mặt quát mắng:
- Ai cho phép ngươi rời đi sớm? Chẳng may ngươi gặp phải nguy hiểm, chúng ta làm sao giải thích với tông chủ.
- Nhớ nhà sốt ruột, lần sau không như thế nữa.
- Lãnh trưởng lão đâu? Tại sao chỉ có ngươi?
Ngô trưởng lão thái độ lạnh lùng, hắn sẽ không dễ dàng buông tha, chỉ cần Tần Mệnh còn ở trong rừng rậm Vân La này, còn có cơ hội xuống tay. Lần sau, sẽ không để Tần Mệnh thực hiện được nữa.
- Xảy ra chút ngoài ý muốn, Lãnh trưởng lão?? Hy sinh??
- Vô liêm sỉ! Trò đùa này mà ngươi cũng dám mở?
Ngô trưởng lão tức giận không có chỗ đánh.
- Không dám nói đùa, ngươi vẫn là tự mình xem đi.
- Lá gan càng lúc càng lớn, tránh cho ta!
Ngô trưởng lão hừ lạnh, đi qua người Tần Mệnh, nhưng không đi được mấy bước đã dừng lại, phía trước bãi đất trống thế nhưng lại bày đầy thi thể, một nhóm phủ vải trắng, một nhóm phủ vải đen, rậm rạp chằng chịt chừng bảy tám trăm người.
Ngô trưởng lão hơi há miệng, đây là??
Bọn người Hà Hướng Thiên đi theo, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Tần Mệnh đi đến bên cạnh một thi thể, xốc tấm vải trắng phía trên lên:
- Vị này chính là Lãnh Chấp Bạch trưởng lão.
Ngô trưởng lão bước nhanh qua, nhắm mắt lại, không phải Lãnh CHẤP BẠCH thì là ai. Sắc mặt tái nhợt, hai mắt trợn tròn, miệng khẽ mở, giống như chết không nhắm mắt. Ngô trưởng lão thật kinh hãi, Lãnh Chấp Bạch chết? Đường đường là trưởng lão Thanh Vân Tông, đột nhiên chết?
Tần Mệnh đứng dậy:
- Những thứ bên cạnh này... Tất cả đều là cái gì?
Hà Hướng Thiên nhìn Tần Mệnh.
- Tự mình xem đi.
Hà Hướng Thiên vội vàng xốc lên những tấm vải trắng khác, thi thể bên trong rõ ràng đều là đệ tử trấn thủ khu mỏ Đại Thanh Sơn.
Cái xác! Tất cả đều là xác chết!
Rậm rạp bày đầy không gian trống.
Tất cả đều choáng váng, chuyện gì đã xảy ra?
Ngô trưởng lão giơ tay khép mắt lại cho Lãnh Chấp Bạch. Cúi đầu, cắn răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc:
- Tần Mệnh, cho ta một lời giải thích!
- Mọi việc đều không có tuyệt đối, nếu như Thanh Vân Tông không có người giúp ta, ta chỉ có thể bán mình cho Huyết Tà tông.
- Ngươi thực sự nghĩ như vậy?
- Ta còn lựa chọn nào khác không?
Lăng Tuyết bỗng nhiên hừ nhẹ:
- Ngươi thật đúng là nhớ thương hồ ly tinh kia? Nàng ngồi xuống ngươi một chút, hồn ngươi đều bị câu đi?
Tần Mệnh nhìn Lăng Tuyết, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Ngữ khí này của ngươi là như thế nào... Kỳ quái...
Lăng Tuyết lạnh lùng nói:
- Đừng cảm thấy tốt cho bản thân, ta là vì Nguyệt Tình cảm thấy không đáng.
- Ta là bán thân cho Huyết Tà tông, cũng không phải cho Yêu Nhi.
Tần Mệnh đánh giá Lăng Tuyết, bỗng nhiên chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ chỉ nàng:
- Ngươi đỏ mặt.
Lăng Tuyết theo bản năng lau hai má, lại chú ý tới khóe miệng Tần Mệnh giảo hoạt, thần sắc lạnh lùng, một cái tát tát về phía Tần Mệnh:
- Ngươi hỗn đản!
Thùng thùng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai?
Tần Mệnh nghiêm nghị, Lăng Tuyết lui ra ngoài năm bước.
- Ca, là muội a.
Tần Dĩnh vui tươi thò đầu tiến vào, đôi mắt to đen láy nhìn bọn họ một chút:
- Ca, dì bảo muội mang chút đồ cho huynh.
- Cái gì?
- Trước tiên nói rõ ràng, không phải do muội an bài, là dì an bài.
Tần Dĩnh nhe ra lưỡi thơm, đẩy cửa ra.
- Công tử, Tuyết cô nương.
Mấy vị thị nữ tiến vào, có người ôm chăn, có người bưng chậu nước, có người lấy điểm tâm, đều đặt vào cho bọn họ. Nói xong lời, mím môi cười trộm rời khỏi.
Tần Mệnh đen mặt, khóe mắt dạy dỗ, làm cái gì!
Lăng Tuyết lần này thật sự không bình tĩnh, đứng ở nơi đó đi cũng không được, ở lại cũng không tốt.
Trong viện, Hô Diên Trác Trác nhìn đến sửng sốt:
- Ta vừa nói sai rồi sao? Không đúng a, ta rõ ràng nói là hai người bọn họ không quan hệ!!
Hắn tới tìm Tần Mệnh, kết quả bị dì Lý Linh Đại hỏi tình huống.
Hắn theo thật mà nói, nhưng trong nháy mắt, Lý Linh Đại thế nhưng lại an bài người đi đưa chăn.
- Ta rất thích nha đầu kia.
Lý Linh Đại vểnh mặt nhìn gian phòng đá kia.
- Nhưng ngài thế này...
- Tạo ra chút mập mờ cho bọn họ, tăng cường tình cảm, nói không chừng sẽ thành thật thì sao?
Hô Diên Trác Trác nhìn Lý Linh Đại thật sâu, duỗi ngón tay cái, ngài lợi hại!
Sáng ngày thứ ba, Ngô trưởng lão mang theo đội ngũ mệt mỏi đi tới Đại Thanh Sơn.
Dài đến sáu đêm lùng bắt Tần Mệnh trực tiếp giày vò bọn họ đến mất bình tĩnh, hai ngày đầu còn có mục đích có phương hướng, đuổi theo oanh oanh liệt liệt, về sau dần dần rối loạn, cuối cùng giống như ruồi không đầu ‘ngang ngược va chạm’. Tức giận nhất là từ đầu đến cuối ngay cả bóng dáng Tần Mệnh cũng không tìm được.
Cho đến sáng hôm qua, bọn họ mới nghĩ đến một loại khả năng, kỳ thật đêm đó Tần Mệnh căn bản cũng không có chạy trốn, mà là bọn họ tự cho là Tần Mệnh chạy trốn, một đường chạy như điên hơn trăm ki-lo-met, thế cho nên phương hướng cùng khu vực săn bắt phía sau hoàn toàn sai. Mà rất có thể Tần Mệnh giống như nhìn theo bọn họ rời đi như nhìn kẻ ngốc, sau đó dễ dàng vòng vo, tránh bọn họ đến Đại Thanh Sơn trước.
Càng nghĩ càng có khả năng, bằng không cũng không đến mức hoàn toàn tìm không thấy hành tung Tần Mệnh.
Hôm nay, bên ngoài khu mỏ, khi bọn họ nhìn thấy Tần Mệnh nghênh đón, bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực, đêm đó Tần Mệnh thật sự không chạy.
Bị đùa giỡn, còn rất thảm.
Tên tiểu tử này quá giảo hoạt.
- Ngô trưởng lão, các ngươi cũng quá chậm, có phải trên đường gặp phải chuyện gì không?
Tần Mệnh mỉm cười, mang theo năm trăm hộ vệ Tần gia nghênh đón.
Hà Hướng Thiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Mệnh liền tức giận, thật hận không thể đi lên tát hắn một bạt tai.
Trưởng lão Ngô trầm mặt quát mắng:
- Ai cho phép ngươi rời đi sớm? Chẳng may ngươi gặp phải nguy hiểm, chúng ta làm sao giải thích với tông chủ.
- Nhớ nhà sốt ruột, lần sau không như thế nữa.
- Lãnh trưởng lão đâu? Tại sao chỉ có ngươi?
Ngô trưởng lão thái độ lạnh lùng, hắn sẽ không dễ dàng buông tha, chỉ cần Tần Mệnh còn ở trong rừng rậm Vân La này, còn có cơ hội xuống tay. Lần sau, sẽ không để Tần Mệnh thực hiện được nữa.
- Xảy ra chút ngoài ý muốn, Lãnh trưởng lão?? Hy sinh??
- Vô liêm sỉ! Trò đùa này mà ngươi cũng dám mở?
Ngô trưởng lão tức giận không có chỗ đánh.
- Không dám nói đùa, ngươi vẫn là tự mình xem đi.
- Lá gan càng lúc càng lớn, tránh cho ta!
Ngô trưởng lão hừ lạnh, đi qua người Tần Mệnh, nhưng không đi được mấy bước đã dừng lại, phía trước bãi đất trống thế nhưng lại bày đầy thi thể, một nhóm phủ vải trắng, một nhóm phủ vải đen, rậm rạp chằng chịt chừng bảy tám trăm người.
Ngô trưởng lão hơi há miệng, đây là??
Bọn người Hà Hướng Thiên đi theo, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Tần Mệnh đi đến bên cạnh một thi thể, xốc tấm vải trắng phía trên lên:
- Vị này chính là Lãnh Chấp Bạch trưởng lão.
Ngô trưởng lão bước nhanh qua, nhắm mắt lại, không phải Lãnh CHẤP BẠCH thì là ai. Sắc mặt tái nhợt, hai mắt trợn tròn, miệng khẽ mở, giống như chết không nhắm mắt. Ngô trưởng lão thật kinh hãi, Lãnh Chấp Bạch chết? Đường đường là trưởng lão Thanh Vân Tông, đột nhiên chết?
Tần Mệnh đứng dậy:
- Những thứ bên cạnh này... Tất cả đều là cái gì?
Hà Hướng Thiên nhìn Tần Mệnh.
- Tự mình xem đi.
Hà Hướng Thiên vội vàng xốc lên những tấm vải trắng khác, thi thể bên trong rõ ràng đều là đệ tử trấn thủ khu mỏ Đại Thanh Sơn.
Cái xác! Tất cả đều là xác chết!
Rậm rạp bày đầy không gian trống.
Tất cả đều choáng váng, chuyện gì đã xảy ra?
Ngô trưởng lão giơ tay khép mắt lại cho Lãnh Chấp Bạch. Cúi đầu, cắn răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc:
- Tần Mệnh, cho ta một lời giải thích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất