Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Chương 33: Sao lại khóc?

Trước
Trên xe, Mộ Kình Triệt dựa lưng trên thành ghế, đôi mắt khẽ nhắm hờ, chỉ thấy hàng lông mi dài đang cau chặt lại, rõ ràng rất khó chịu.

"Bao nhieu เลิน roi?"

Đình Khiêm căng thẳng nhìn đồng hổ, cần thận đáp.

"Thưa, mới năm phút."

Mộ Kình Triệt nhíu mày, lần nữa thở dài, nét mặt cau có chẳng tài nào ôn hòa nổi.

Cứ cách vài phút, người đàn ông lại hỏi. Tuy nói chủ động đem cô đến, nhưng hắn lại cực kỳ khó chịu.

Đến cuối cùng, khi Mộ Kình Triệt tưởng chừng không thể chờ được, lớn giọng lên tiếng định hung hăng sai người xông vào Diệp gia thì lúc này đã nghe động tĩnh ở cửa.

Kéo dài hơn hai mươi phút.

Úc Noãn nét mặt căng thẳng, sau cuộc trò chuyện vẫn chưa hề giữ lại bình tĩnh. Cô theo vệ sĩ phân phó, di chuyển đến hướng xe rồi mở cửa.

Nhận ra cô gái nhỏ quay lại, Mộ Kình Triệt khi này mới buông xuống sự hung hăng ban đâu, nhưng cơn tức giận căn bản vẫn còn, lại âm ỉ chưa giải tỏa.

Vừa vào trong xe, Mộ Kình Triệt lập tức áp sát lại gần, dùng thân thể to lớn bao trọn cô trong lòng. Mùi hương đặc trưng tản ra, da thịt mềm mại chạm vào lớp âu phục. Cái ôm khiến Úc Noãn chẳng thể nào mà thoát ra được.

"Be con, sao lai เลิน the?"

Vừa nói, lại vừa ôm chặt hơn. Mộ Kình Triệt nhíu mày, trạng thái có phần bất an. Hiện giờ đôi mắt hắn không nhìn thấy, khu vực này lại ở bên ngoài, hắn sợ rằng chỉ cần buông một chút lại chẳng thể tìm thấy cô.

"C6 mot vai van de can noi thua ngai."



Mộ Kình Triệt gật gù đầu, chẳng mảy may để tâm mọi thứ xung quanh trừ cô. Chỉ khẽ phất tay, ra hiệu với Đình Khiêm di chuyển trở về.

Úc Noãn bị ôm, vòng tay ấm áp khiến cô hơi mủi lòng. Thế nhưng trong đầu, vẫn có một điều luôn nhắc nhở về mối quan hệ cấm kỵ này, tuyệt đối không được đi quá xa.

Mộ Kình Triệt dụi vào lòng cô, khẽ tựa cằm lên bả vai nhỏ. Trạng thái ban đầu khó chịu hiện tại đã xoa dịu đi khi ôm được cô trong lòng.

Hắn cảm thấy đôi chút bất lực. Ban nãy đe dọa lão già Diệp Táng kia, không biết liệu lão ta có lên tiếng nói xấu hắn câu nào với cô hay không.

Phần nào đoán được lão già Diệp Táng không có lá gan đó, nhưng vẫn là không tránh khỏi lo sợ.

Đến lúc trở về lại Ngự Viên, thời gian đã hơn mười giờ khuya.

Úc Noãn dù được ôm trong lòng, nhưng cảm xúc vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi cuộc nói chuyện ban nãy.

Vừa trở lên phòng, Mộ Kình Triệt tức khắc cởi đi bộ âu phục lẫn áo sơ mi sang một bên, vứt gọn nằm một góc.

Úc Noãn vừa xoay người, đã thấy người đàn ông chỉ còn mặc duy nhất chiếc quần dài tiến tới, thân hình cường tráng lực lưỡng phô bày trước mặt, vệt xăm to lớn càng họa lên nét tà mị, khẽ nhào đến ôm lấy bả vai nhỏ của cô.

"Bé con, cuộc nói chuyện là gì, tại sao lại thất thần như thế?"

Từ lúc trở về, Mộ Kình Triệt ôm cô trong lòng, dù không thể nhìn nhưng vẫn cảm nhận rõ sự im ắng lạ thường.

Úc Noãn nghe câu nói này, hơn hết chính là ngạc nhiên vì người đàn ông nhận ra cảm giác của cô. Từ lúc cô hiện diện đến giờ, vẫn chẳng có kẻ nào quan tâm sống chết.

Lực người đàn ông lớn, lòng bàn tay đè ép vô tình chạm lên bả vai nơi vết thương từ móng tay ban nãy của Diệp Ngọc, khiến Úc Noãn vô thức nhăn mặt, muốn đẩy bàn tay ra. Ngay lập tức Mộ Kình Triệt khẽ xoay người cô lại, đè ép vào một góc tường.

Đối mắt với Mộ Kình Triệt, chỉ thấy sâu thẳm trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy nhu tình, đến mức cũng khiến

Úc Noãn phải ngạc nhiên.



"Em có chuyện gì sao?"

Mộ Kình Triệt không thể nhìn thấy, vì thế mọi giác quan đều trở nên nhạy bén đến lạ.

Úc Noãn được hỏi thăm, mạnh mẽ đến đâu vẫn là không giấu được, ánh mắt sớm đã phủ một tầng sương mờ.

Cơn đau từ lực tay người đàn ông giữ nơi bả vai, cô cố gắng đẩy đẩy.

"Ngài buông ra trước, tôi đau..."

Mộ Kình Triệt nghe vậy liền buông ra, khẽ khàng tiến lại gần thăm dò, tiếp xúc thân mật ôm cô vào lòng, lần này động tác rốt cuộc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng vài phút sau, đầu ngón tay người đàn ông vuốt ve gương mặt, để rồi dừng lại ở ánh mắt của cô, không khó để cảm nhận giọt nước mắt tuôn ra. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hẳn.

"Tại sao lại khóc?"

Úc Noãn ngạc nhiên nhìn hành động này, cô muốn dối lòng, cũng muốn che dấu nước mắt, khẽ ôm chặt lấy cơ thể người đàn ông, vùi gương mặt nhỏ thấm đẫm nước mắt vào da thịt lồng ngực rắn chắc, ấp a ấp úng nói.

"Hôm nay... được gặp lại cha mẹ, tôi nhất thời không kiềm được sự vui mừng thưa ngài..."

Nói dối, cô hoàn toàn nói dối, nhưng ngoài việc nói dối chẳng thể làm gì hơn.

Mộ Kình Triệt thấy cô khóc, ánh mắt hắn hiện sự đau xót rõ ràng. Tuy nói là khóc, nhưng từ lúc về đến giờ đếu thẩy rõ sự thất thần này.

Úc Noãn ôm chặt, bàn tay nhỏ bé vòng qua lồng ngực cường tráng của hắn mà ôm lại. Người đàn ông bất lực thở dài, tùy ý để cô khóc, khẽ vuốt ve mái tóc cô.

"Bé con, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ sắp xếp cho em trở về gặp cha mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước