Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 5: Đói Bụng
A~ không tồi nha!
Tuy rằng là một nam nhân xấu, nhưng mà khả năng kiếm tiền này đúng là đỉnh cao!
Ánh mắt của Xuân Đào không hề che lấp mà trắng trợn đánh giá Dương Đại Hà, xem đến mức thân thể của Dương Đại Hà căng chặt, có chút khẩn trương.
Hình như Xuân Đào có chút khác với ngày xưa.
Bộ dáng la lối khóc lóc vừa rồi còn có chút đáng yêu!
“Ục ục!”
Thanh âm lỗi thời phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.
“Ta đi nấu cơm!”
Dương Đại Hà đặt đao xuống, rửa tay đi vào phòng bếp.
Xuân Đào nhìn bóng dáng của Dương Đại Hà mà sờ cằm, có thể đánh nhau, có thể kiếm tiền, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, số mệnh của nguyên chủ thật sự quá tốt.
Tùy tay nhặt được một nam nhân xấu cũng giỏi giang như vậy!
Trái lại là nguyên chủ, một con ma bài bạc, đánh cuộc đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, lại còn thiếu một món nợ khổng lồ là 500 lượng.
Nhớ tới những cái này là Xuân Đào đã tức giận đến run rẩy.
Trước tiên phải nghĩ xem kế tiếp nên kiếm 400 lượng này như thế nào đây?
“Xuân Đào, ăn cơm thôi!”
Xuân Đào nhìn thấy đồ ăn là đôi mắt liền tỏa sáng, đã ba ngày rồi nàng không ăn cơm!
Thức ăn chỉ có rau luộc và rau xào cũng có thể ăn được năm chén cơm.
Xuân Đào lau miệng, đặt chén xuống, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Cái kia… có thể cho ta một lượng bạc không?”
Thấy ánh mắt đánh giá của Dương Đại Hà dừng ở trên người nàng, Xuân Đào vội bảo đảm: “Ta sẽ không chơi bài bạc! Ta muốn kiếm tiền nên cần phải đặt mua một chút đồ”
Lúc Xuân Đào nói lời này có chút chột dạ.
Dù sao nguyên chủ chỉ là một thôn phụ hương dã, đột nhiên nói muốn bày quán đuổi quỷ thì dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.
Trong lúc Xuân Đào suy nghĩ xem nên thuyết phụ Dương Đại Hà thế nào thì liền thấy Dương Đại Hà không hỏi một tiếng, trực tiếp đưa tiền cho nàng?
“Ta đi đưa cơm cho các con và cha, buổi tối nàng về nhà sớm một chút”
Dương Đại Hà cầm chén rửa sạch sẽ, nói một tiếng với Xuân Đào xong liền xuống ruộng đưa cơm cho Từ Tam và ba đứa con trai.
Hiện tại đang là lúc thu lúa mạch, năm vừa rồi chỉ cần hai người là Dương Đại Hà và Từ Tam là có thể làm xong.
Nhưng năm nay hắn phải vào trong núi đi săn kiếm tiền trả nợ cờ bạc cho Xuân Đào nên không thể không bảo mấy đứa nhỏ trong nhà đi hỗ trợ.
Thu hoạch từ hai mẫu đất được bao nhiêu liền bán đi rồi mua gạo lức, cũng đủ cho người một nhà ăn một khoảng thời gian.
Xuân Đào ừ một tiếng.
Con trai lớn của nguyên chủ mới 4 tuổi, tên là Từ Thịnh.
Con thứ hai ba tuổi, Từ Quý.
Con thứ ba hai tuổi, Từ Phúc.
Mới nhỏ như vậy liền bởi vì nguyên chủ mà không thể không đi cắt lúa mạch ở dưới ánh mặt trời chói chang.
Có thể thích nguyên chủ mới là lạ?
Xuân Đào che mặt, trước tiên phải trả hết nợ cờ bạc đã rồi nói sau!
Từ thôn Vĩnh Phú đi tới trấn Phúc An có đường xá xa xôi, Xuân Đào phải đi một canh giờ mới tới.
Vừa mới dẫm lên đất của trấn Phúc An thì Xuân Đào đã cảm thấy có một lực lượng mãnh liệt đang thúc giục nàng đi tới đường phía đông.
Xuân Đào chau mày, nếu như nàng nhớ không lầm thì sòng bạc ở trấn trên nằm ở trên con đường đó.
Tuy rằng là một nam nhân xấu, nhưng mà khả năng kiếm tiền này đúng là đỉnh cao!
Ánh mắt của Xuân Đào không hề che lấp mà trắng trợn đánh giá Dương Đại Hà, xem đến mức thân thể của Dương Đại Hà căng chặt, có chút khẩn trương.
Hình như Xuân Đào có chút khác với ngày xưa.
Bộ dáng la lối khóc lóc vừa rồi còn có chút đáng yêu!
“Ục ục!”
Thanh âm lỗi thời phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.
“Ta đi nấu cơm!”
Dương Đại Hà đặt đao xuống, rửa tay đi vào phòng bếp.
Xuân Đào nhìn bóng dáng của Dương Đại Hà mà sờ cằm, có thể đánh nhau, có thể kiếm tiền, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, số mệnh của nguyên chủ thật sự quá tốt.
Tùy tay nhặt được một nam nhân xấu cũng giỏi giang như vậy!
Trái lại là nguyên chủ, một con ma bài bạc, đánh cuộc đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, lại còn thiếu một món nợ khổng lồ là 500 lượng.
Nhớ tới những cái này là Xuân Đào đã tức giận đến run rẩy.
Trước tiên phải nghĩ xem kế tiếp nên kiếm 400 lượng này như thế nào đây?
“Xuân Đào, ăn cơm thôi!”
Xuân Đào nhìn thấy đồ ăn là đôi mắt liền tỏa sáng, đã ba ngày rồi nàng không ăn cơm!
Thức ăn chỉ có rau luộc và rau xào cũng có thể ăn được năm chén cơm.
Xuân Đào lau miệng, đặt chén xuống, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Cái kia… có thể cho ta một lượng bạc không?”
Thấy ánh mắt đánh giá của Dương Đại Hà dừng ở trên người nàng, Xuân Đào vội bảo đảm: “Ta sẽ không chơi bài bạc! Ta muốn kiếm tiền nên cần phải đặt mua một chút đồ”
Lúc Xuân Đào nói lời này có chút chột dạ.
Dù sao nguyên chủ chỉ là một thôn phụ hương dã, đột nhiên nói muốn bày quán đuổi quỷ thì dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.
Trong lúc Xuân Đào suy nghĩ xem nên thuyết phụ Dương Đại Hà thế nào thì liền thấy Dương Đại Hà không hỏi một tiếng, trực tiếp đưa tiền cho nàng?
“Ta đi đưa cơm cho các con và cha, buổi tối nàng về nhà sớm một chút”
Dương Đại Hà cầm chén rửa sạch sẽ, nói một tiếng với Xuân Đào xong liền xuống ruộng đưa cơm cho Từ Tam và ba đứa con trai.
Hiện tại đang là lúc thu lúa mạch, năm vừa rồi chỉ cần hai người là Dương Đại Hà và Từ Tam là có thể làm xong.
Nhưng năm nay hắn phải vào trong núi đi săn kiếm tiền trả nợ cờ bạc cho Xuân Đào nên không thể không bảo mấy đứa nhỏ trong nhà đi hỗ trợ.
Thu hoạch từ hai mẫu đất được bao nhiêu liền bán đi rồi mua gạo lức, cũng đủ cho người một nhà ăn một khoảng thời gian.
Xuân Đào ừ một tiếng.
Con trai lớn của nguyên chủ mới 4 tuổi, tên là Từ Thịnh.
Con thứ hai ba tuổi, Từ Quý.
Con thứ ba hai tuổi, Từ Phúc.
Mới nhỏ như vậy liền bởi vì nguyên chủ mà không thể không đi cắt lúa mạch ở dưới ánh mặt trời chói chang.
Có thể thích nguyên chủ mới là lạ?
Xuân Đào che mặt, trước tiên phải trả hết nợ cờ bạc đã rồi nói sau!
Từ thôn Vĩnh Phú đi tới trấn Phúc An có đường xá xa xôi, Xuân Đào phải đi một canh giờ mới tới.
Vừa mới dẫm lên đất của trấn Phúc An thì Xuân Đào đã cảm thấy có một lực lượng mãnh liệt đang thúc giục nàng đi tới đường phía đông.
Xuân Đào chau mày, nếu như nàng nhớ không lầm thì sòng bạc ở trấn trên nằm ở trên con đường đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất