Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con

Chương 11: Mẫu Thân, Đồ Người Nấu Có Ăn Được Không?

Trước Sau
Từ Quý nhìn đệ đệ, ca ca đều đã bưng chén cơm lên, vì vậy cậu cũng bưng chén cơm theo.

Nhưng mà, nhìn đồ ăn thì cậu cũng có chút e ngại: Từ Xuân Đào sẽ không vì trả nợ cờ bạc mà hạ độc vào thức ăn, để bọn họ chôn cùng chứ?

Nhìn cái món đen tuyền kia cũng không biết là gì, Từ Quý càng nhìn càng cảm thấy suy đoán của mình không sai!

Cha của Xuân Đào, Từ Tam nhìn con gái đứng ở bên bệ bếp mà nước mắt cũng rơi, ông không ngờ khoảng thời gian còn sống này của ông còn có thể ăn cơm do Nhị Nha đầu nấu!

Cho dù trong này có bỏ thuốc diệt chuột thì ông cũng cam tâm tình nguyện.

Dương Đại Hà bưng ba chén còn lại lên bàn: “Lần sau ta sẽ trở về sớm một chút để nấu cơm”

Dương Đại Hà cho rằng Xuân Đào đã đói lả, nên mới có thể ra tay nấu cơm.

Hắn đến cái nhà này năm năm, đây là lần đầu tiên nàng nấu cơm.

Mọi người đều đã ngồi xuống, nhưng không ai động đũa cả.

Tiểu Từ Phúc nhìn cái đĩa được chồng lên thật cao hỏi: “Mẫu thân, cái thứ đen tuyền này là gì vậy? Người đã bọc nó vào tro của đáy nồi để làm sao?”

Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tiểu Từ Phúc nhìn chằm chằm Xuân Đào, cậu bé hỏi với vẻ mặt tò mò.

Nụ cười tươi trên khuôn mặt Xuân Đào cứng đờ, ngực của nàng giống như bị một cây kiếm vô tình cắm vào.

Con trai út thật biết đâm vào trái tim người khác mà!

Nhưng vì thấy cậu bé đáng yêu nên nàng tha thứ cho cậu bé.

Xuân Đào giải thích, nói: “Đây là trứng ốp la, mẫu thân chiên trứng ốp la! Ăn ngon lắm đó”

Nói xong, Xuân Đào gắp hai cái vào trong chén Từ Phúc.

Biểu cảm của Từ Phúc lập tức trở nên hoảng sợ, cậu bé nhìn trứng ốp la trong chén của mình mà nghi ngờ nhân sinh.

“Những cái này đều giống nhau ạ?”



“Đúng vậy!”

Tiểu Từ Phúc cẩn thận đếm, tổng cộng có mười hai cái!

Một quả trứng gà một văn tiền.

“Mẫu thân, sau này người đừng làm nữa, lãng phí tiền lại còn không ăn được”

Từ Phúc nhìn ‘trứng ốp la’ cháy sém và đen đến mức không nhìn ra được hình dáng, cậu bé cảm thấy vô cùng tiếc.

“Phụt! Ha ha ha ha…”

Cuối cùng Từ Quý cũng nhịn không được mà ôm bụng bật cười.

Vì sao tiểu đệ có thể đáng yêu như vậy?

Nhìn trên mặt Từ Xuân Đào xuất hiện nụ cười kỳ quái, vô cùng gượng gạo và cứng ngắc, cậu vừa nhìn đã biết là nàng đang rất tức giận.

Xuân Đào nhẹ nhàng nhéo hai cái má giống bánh bao của Từ Phúc, nàng cười nói:

“Tiểu Phúc nhà ta thật đáng yêu, mau ăn thử gà do nương nấu đi, cơ thể con lúc này đang cần phát triển.”

Nói xong, Xuân Đào gắp một cái đùi gà cho Từ Phúc.

Chỉ là nụ cười của Xuân Đào quá cứng ngắc, hai hàng răng như muốn cắn người!

Từ Phúc nhìn chằm chằm vào cái đùi gà, vừa nhìn đã thấy đùi gà to béo vô cùng!!

Từ Phúc vội vàng cắn một miếng, Xuân Đào nhìn cậu bé đầy mong chờ.

Chỉ một miếng mà Từ Phúc đã buông đũa, quay đầu nhìn về phía Xuân Đào.

Trên mặt của đứa nhỏ hai tuổi là biểu cảm tuyệt vọng, sau đó đã òa khóc!



“Oa!!! Mẫu thân, người không thích con thì thôi, vì sao có thể giày vò con như vậy!”

Khóc lóc, Tiểu Từ Phúc chạy đến trong lòng của Từ Tam tiếp tục nức nở.

Cơ thể nho nhỏ run lên, vô cùng đáng thương.

Cả nhà đều nhìn chằm chằm vào chén gà của Từ Xuân Đào.

Từ Quý khó hiểu, nếu Từ Xuân Đào không hạ độc, vậy thì vì sao tiểu đệ lại khóc đến thảm thương như vậy?

Cậu gắp một miếng thịt lên cẩn thận ăn một ít.

Trong phút chốc, Từ Quý mở to hai mắt, lập tức phun ra.

Cái này còn tàn nhẫn hơn so với hạ độc!!

Từ Quý vội vàng chạy đến trước bình muối nhà mình, mở ra, bên trong không còn bao nhiêu!

Từ Quý sợ hãi, đây là Từ Xuân Đào dùng muối để hấp gà, sau đó cho thêm nước vào để hầm thành canh à?

Thật đáng sợ!

Nhìn Từ Tam cũng muốn nếm thử, Từ Quý vội ngăn cản: “Ông ngoại, đừng ăn, rất mặn!”

Nhưng mà đã không kịp, Từ Tam đã ăn một miếng.

Quả nhiên, Từ Tam lộ ra vẻ mặt khó xử mà nôn ra.

Trong nhà chỉ còn Dương Đại Hà và Từ Thịnh là chưa nếm tay nghề của Xuân Đào.

Từ Thịnh đứng dậy: “Con cầm đi rửa lại, cha, người nấu lại đi!”

“Hả? Đừng mà, ta làm ăn rất ngon mà! Chẳng phải ta chỉ mới thả một muỗng muối vào thôi sao, làm sao có thể mặn được?”

Từ Thịnh nhìn Xuân Đào hỏi: “Người đã bỏ muỗng muối to chừng nào vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau