Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 13: Nàng Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Hắn
Một ngày không biết Dương Đại Hà phải nấu bao nhiêu lần nước ấm cho Từ Xuân Đào.
Trong khi Xuân Đào đang suy đoán có phải Dương Đại Hà sẽ tắm rửa giúp nàng hay không thì Dương Đại Hà đã đi về phía nàng.
Xuân Đào nhanh chóng nhảy xuống giường, may mà sau đó Dương Đại Hà không tiếp tục đi đến nữa, nàng khẩn trương dùng nước ấm trong thùng tắm rửa.
Khi hai chân tiếp xúc đến nước ấm, không đau như nàng nghĩ, cả người cũng được thả lỏng.
Bỗng nhiên, Xuân Đào cảm giác không thích hợp, sao nàng lại ngửi được mùi lá ngải ở trong không khí?
Dùng tay vớt trong thùng, quả nhiên đã sờ trúng thứ gì đó.
Vừa chà xát liền thấy là một mảnh lá ngải đã được phơi khô, không ngờ Dương Đại Hà còn rất cẩn thận.
Trong lòng Xuân Đào dâng lên một dòng nước ấm, nguyên chủ thật sự quá hạnh phúc!
Nghĩ đến lát nữa phải nằm chung trên một chiếc giường với Dương Đại Hà, Xuân Đào lại lập tức héo như cà tím.
Đứng ở trong thùng cọ xát nửa ngày cho đến khi nước lạnh.
Mặc quần áo lại cọ xát nửa ngày, đứng ở bên cạnh thùng, ngón chân đều có thể moi ra căn nhà ba phòng ngủ.
Cuối cùng mới gian nan bò lên giường.
Nàng rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên, vừa nằm xuống thì Dương Đại Hà đột nhiên xoay người, đè nàng ở dưới thân!
“!!!”
Xuân Đào hoảng hốt.
Dương Đại Hà và nguyên chủ là vợ chồng 5 năm, có ba đứa nhỏ, lúc này nàng từ chối thì có hợp lý không?
“Nàng đã dưỡng thân mình hai năm, đêm nay chúng ta sinh thêm một đứa nhỏ nhé?”
Giọng nói Dương Đại Hà trầm thấp hồn hậu, giàu có từ tính, lời nói làm Xuân Đào đỏ mặt tới tim đập thình thịch.
Nàng, một cô nương vẫn chưa gả chồng như nàng sao có thể tùy tiện làm chuyện xấu hổ kia với người ta được?
Nhưng nghĩ đến hiện tại nàng đang mang thân thể của nguyên chủ, nàng liền bình tĩnh lại.
Nhớ tới hai năm trước, sau khi nguyên chủ sinh Từ Phúc thì thân mình bị thương nghiêm trọng, Hứa đại phu nói là nhất định phải dưỡng hai năm mới có thể sinh thêm.
Cho nên, mấy năm nay, nguyên chủ và Dương Đại Hà không hề làm chuyện phòng the.
Xuân Đào nhìn đôi mắt sáng quắc trong bóng đêm kia nói: “Hôm nay ta gặp được Hứa đại phu, liền nhờ ông ấy xem mạch giúp ta. Ông ấy nói, ta còn phải dưỡng thêm chút thời gian nữa mới được”
Xuân Đào khẩn trương nói xong, chỉ cảm thấy trái tim của chính mình đập bùm bụp.
Cho đến khi Dương Đại Hà xoay người nằm xuống ở bên cạnh thì Xuân Đào mới cảm giác mình được sống lại!
Nhưng mà nàng không dám cử động, cả đêm cứ giữ tư thế ngủ kia.
Đêm đó, nàng mơ.
Nguyên chủ ở bờ sông cứu Dương Đại Hà, muốn Dương Đại Hà lấy thân báo đáp và sinh ra năm đứa con trai để hoàn lại.
Tên của Dương Đại Hà là nguyên chủ đặt cho.
Bởi vì bên bờ sông có rừng cây dương, cho nên gọi là Dương Đại Hà.
5 năm trước, nguyên chủ đánh cuộc xong liền đi lối tắt về nhà, thấy trong sông trôi dạt một cổ thi thể.
Vốn định vớt lên nhìn xem có tiền hay không, không ngờ người vẫn còn thở!
Sau khi tốn một đống sức lực làm Hứa đại phu cứu sống, Xuân Đào liền muốn thành thân với hắn!
Tuy rằng nam nhân này có lai lịch không rõ, trên người bị chém rất nhiều đao, thậm chí ngay bản thân hắn đều không nhớ được chính mình là ai.
Nhưng mà hắn là nam nhân!
Nàng là ân nhân cứu mạng của hắn!
Nguyên chủ yêu cầu hắn tới cửa sinh cho mình năm đứa con trai!
Dương Đại Hà vì báo ân liền tới cửa ở rể, trở thành nam nhân của nguyên chủ.
5 năm qua, hai người đã sinh ba đứa nhỏ, đều là con trai!
Hiện tại, chỉ còn hai đứa con trai nữa là Dương Đại Hà sẽ trả ân xong.
Ban đêm, trấn Phúc Đông, Trương gia.
“Lý đại phu, cha mẹ ta thế nào?”
Trương Tử Trần đau lòng nhìn cha mẹ nằm suy yếu trên giường.
Lý đại phu cau mày, bất đắc dĩ xoa đầu.
“Đại lão gia, đại phu nhân không những không có một chút chuyển biến tốt đẹp nào mà thậm chí còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua. Theo đạo lý thì không nên như vậy! Lão phu đã kê thuốc, các ngươi đã bốc thuốc và nấu cho bọn họ uống chưa?” Lý đại phu hỏi.
Trương Tử Trần gật đầu: “Đều là ta tự mình đút cho bọn họ”
Lý đại phu nhìn hai người trên giường, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, theo đạo lý thì không nên như vậy mới phải!
Trong khi Xuân Đào đang suy đoán có phải Dương Đại Hà sẽ tắm rửa giúp nàng hay không thì Dương Đại Hà đã đi về phía nàng.
Xuân Đào nhanh chóng nhảy xuống giường, may mà sau đó Dương Đại Hà không tiếp tục đi đến nữa, nàng khẩn trương dùng nước ấm trong thùng tắm rửa.
Khi hai chân tiếp xúc đến nước ấm, không đau như nàng nghĩ, cả người cũng được thả lỏng.
Bỗng nhiên, Xuân Đào cảm giác không thích hợp, sao nàng lại ngửi được mùi lá ngải ở trong không khí?
Dùng tay vớt trong thùng, quả nhiên đã sờ trúng thứ gì đó.
Vừa chà xát liền thấy là một mảnh lá ngải đã được phơi khô, không ngờ Dương Đại Hà còn rất cẩn thận.
Trong lòng Xuân Đào dâng lên một dòng nước ấm, nguyên chủ thật sự quá hạnh phúc!
Nghĩ đến lát nữa phải nằm chung trên một chiếc giường với Dương Đại Hà, Xuân Đào lại lập tức héo như cà tím.
Đứng ở trong thùng cọ xát nửa ngày cho đến khi nước lạnh.
Mặc quần áo lại cọ xát nửa ngày, đứng ở bên cạnh thùng, ngón chân đều có thể moi ra căn nhà ba phòng ngủ.
Cuối cùng mới gian nan bò lên giường.
Nàng rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh vẫn chưa ngủ.
Quả nhiên, vừa nằm xuống thì Dương Đại Hà đột nhiên xoay người, đè nàng ở dưới thân!
“!!!”
Xuân Đào hoảng hốt.
Dương Đại Hà và nguyên chủ là vợ chồng 5 năm, có ba đứa nhỏ, lúc này nàng từ chối thì có hợp lý không?
“Nàng đã dưỡng thân mình hai năm, đêm nay chúng ta sinh thêm một đứa nhỏ nhé?”
Giọng nói Dương Đại Hà trầm thấp hồn hậu, giàu có từ tính, lời nói làm Xuân Đào đỏ mặt tới tim đập thình thịch.
Nàng, một cô nương vẫn chưa gả chồng như nàng sao có thể tùy tiện làm chuyện xấu hổ kia với người ta được?
Nhưng nghĩ đến hiện tại nàng đang mang thân thể của nguyên chủ, nàng liền bình tĩnh lại.
Nhớ tới hai năm trước, sau khi nguyên chủ sinh Từ Phúc thì thân mình bị thương nghiêm trọng, Hứa đại phu nói là nhất định phải dưỡng hai năm mới có thể sinh thêm.
Cho nên, mấy năm nay, nguyên chủ và Dương Đại Hà không hề làm chuyện phòng the.
Xuân Đào nhìn đôi mắt sáng quắc trong bóng đêm kia nói: “Hôm nay ta gặp được Hứa đại phu, liền nhờ ông ấy xem mạch giúp ta. Ông ấy nói, ta còn phải dưỡng thêm chút thời gian nữa mới được”
Xuân Đào khẩn trương nói xong, chỉ cảm thấy trái tim của chính mình đập bùm bụp.
Cho đến khi Dương Đại Hà xoay người nằm xuống ở bên cạnh thì Xuân Đào mới cảm giác mình được sống lại!
Nhưng mà nàng không dám cử động, cả đêm cứ giữ tư thế ngủ kia.
Đêm đó, nàng mơ.
Nguyên chủ ở bờ sông cứu Dương Đại Hà, muốn Dương Đại Hà lấy thân báo đáp và sinh ra năm đứa con trai để hoàn lại.
Tên của Dương Đại Hà là nguyên chủ đặt cho.
Bởi vì bên bờ sông có rừng cây dương, cho nên gọi là Dương Đại Hà.
5 năm trước, nguyên chủ đánh cuộc xong liền đi lối tắt về nhà, thấy trong sông trôi dạt một cổ thi thể.
Vốn định vớt lên nhìn xem có tiền hay không, không ngờ người vẫn còn thở!
Sau khi tốn một đống sức lực làm Hứa đại phu cứu sống, Xuân Đào liền muốn thành thân với hắn!
Tuy rằng nam nhân này có lai lịch không rõ, trên người bị chém rất nhiều đao, thậm chí ngay bản thân hắn đều không nhớ được chính mình là ai.
Nhưng mà hắn là nam nhân!
Nàng là ân nhân cứu mạng của hắn!
Nguyên chủ yêu cầu hắn tới cửa sinh cho mình năm đứa con trai!
Dương Đại Hà vì báo ân liền tới cửa ở rể, trở thành nam nhân của nguyên chủ.
5 năm qua, hai người đã sinh ba đứa nhỏ, đều là con trai!
Hiện tại, chỉ còn hai đứa con trai nữa là Dương Đại Hà sẽ trả ân xong.
Ban đêm, trấn Phúc Đông, Trương gia.
“Lý đại phu, cha mẹ ta thế nào?”
Trương Tử Trần đau lòng nhìn cha mẹ nằm suy yếu trên giường.
Lý đại phu cau mày, bất đắc dĩ xoa đầu.
“Đại lão gia, đại phu nhân không những không có một chút chuyển biến tốt đẹp nào mà thậm chí còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua. Theo đạo lý thì không nên như vậy! Lão phu đã kê thuốc, các ngươi đã bốc thuốc và nấu cho bọn họ uống chưa?” Lý đại phu hỏi.
Trương Tử Trần gật đầu: “Đều là ta tự mình đút cho bọn họ”
Lý đại phu nhìn hai người trên giường, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, theo đạo lý thì không nên như vậy mới phải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất