Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 26: Mau Đi Theo Ta
"Xuân Đào, thịt lợn rừng là ba mươi sáu văn một cân, nhưng mà của ngươi là cả một con, còn chưa làm thịt nên ta tính ngươi ba mươi bốn văn một cân, ngươi thấy thế nào?" Phàn Quang Khánh hỏi.
Giết lợn rừng xong, số thịt còn dư lại sẽ khoảng tám mươi phần trăm.
Phàn Quang Khánh cho nàng cái giá này thì ít nhất nàng có thể kiếm được nhiều hơn hai lương bạc.
Xuân Đào còn mang theo ba con gà rừng và hai con thỏ, bán hết luôn thì tổng cộng nàng sẽ bán được mười lăm lượng chín trăm hai mươi tám văn, Phàn Quang Khánh cho thêm hai văn tiền!
Nhìn số tiền nóng hổi kia, Xuân Đào cười híp mắt.
"Cảm ơn ngài!"
"Phải nói là cảm ơn lẫn nhau, ngươi đừng quên nếu có vật hoang dã thì cứ bán cho Khách Mãn Lâu là được!" Phàn Quang Khánh nói.
Mới sáng sớm đã kiếm được hơn mười lăm lượng, tâm tình Xuân Đào vô cùng tốt.
Nhìn dáng vẻ tham tiền của Xuân Đào, trong mắt Dương Đại Hà hiện lên ý cười, hắn lấy bánh bắp được nướng từ sáng ở trong lòng ngực ra đưa cho nàng.
Còn không quên dặn dò nói: "Buổi tối về nhà sớm một chút"
Xuân Đào gật đầu, sau đó nàng vác cây gậy tre đi đến ngã tư đường Bảo Hưng và Trường Khang.
Cờ vải treo trên cây gậy trúc lay động nhẹ nhàng trong gió, trên cờ vải có viết hai chữ. Đoán mệnh.
"Sao nữ lừa đảo kia sao vẫn chưa đến vậy? Ngày thường nàng đến vào lúc nào vậy?" Trương Căn hỏi.
Lòng hắn ta nóng như lửa đốt.
Tuy hắn ta xem thường nữ tử kia là kẻ lừa đảo, nhưng hiện tại công tử nhà hắn ta muốn đưa người ta về.
Đại thúc bán kẹo hồ lô không biết làm sao vì ông cũng không biết rõ lắm!
"Cô nương này mới đến đây hai ngày thôi, ngày hôm qua giờ Thìn bốn khắc nàng mới đến, hôm trước thì đến tận chiều nàng mới đến."
"Buổi chiều??"
Nghe vậy, Trương Căn nổi nóng.
Đại thúc bán kẹo hồ lô nhìn dáng vẻ tức giận của Trương Căn, trong lòng ông thầm suy nghĩ: Đừng nói Trương gia kia bị cô nương ấy lừa hai mươi lượng bạc nên lúc này đến tìm nàng tính sổ đấy nhé!
Tuy ông cùng với cô nương kia cũng không có tình cảm gì, nhưng lúc này vẫn hy vọng nàng đừng đến đây là tốt nhất.
Nhưng mà, khi ông ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Xuân Đào vác cây gậy trúc, mặt mày tươi tắn đi đến.
Đại thúc bán kẹo hồ lô chuẩn bị ra ý bảo Xuân Đào đừng đến đây, nhưng không ngờ Trương Căn đã phát hiện ra nàng!
"Nữ tử lừa đảo, ngươi mau đi theo ta nhanh lên, công tử của chúng ta muốn gặp ngươi!"
Trương Căn trực tiếp lao lên nắm lấy Xuân Đào đi về phía Trương gia.
"!!!"
Đại thúc bán kẹo hồ lô sợ hãi, đây là bị Trương gia bắt sao?
Trương phủ.
Trương lão gia tử nhìn con trai bảo bối của ông ấy nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, gầy gò đến ngay cả lão già như ông ấy cũng không bằng.
Chẳng lẽ ông ấy sắp phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao!
Trương Truyện Minh là người con trai duy nhất sẽ thừa kế việc kinh doanh của ông, một khi ngã xuống, vậy thì sự nghiệp của Trương gia xem như đã xong!
"Cái gì, vẫn chưa nữ nhân kia tìm thấy sao?" Trương lão gia giận dữ hỏi.
Trương Tử Trần vội an ủi: "Ông nội, người đừng gấp, có lẽ sẽ nhanh tìm ra thôi!"
Thật ra trong lòng Trương Tử Trần cũng không chắc chắn, bởi vì hắn cũng chỉ gặp qua nữ nhân kia đúng một lần.
Trương lão gia tử thở dài, nếu thật là vậy thì cũng tốt rồi.
Giết lợn rừng xong, số thịt còn dư lại sẽ khoảng tám mươi phần trăm.
Phàn Quang Khánh cho nàng cái giá này thì ít nhất nàng có thể kiếm được nhiều hơn hai lương bạc.
Xuân Đào còn mang theo ba con gà rừng và hai con thỏ, bán hết luôn thì tổng cộng nàng sẽ bán được mười lăm lượng chín trăm hai mươi tám văn, Phàn Quang Khánh cho thêm hai văn tiền!
Nhìn số tiền nóng hổi kia, Xuân Đào cười híp mắt.
"Cảm ơn ngài!"
"Phải nói là cảm ơn lẫn nhau, ngươi đừng quên nếu có vật hoang dã thì cứ bán cho Khách Mãn Lâu là được!" Phàn Quang Khánh nói.
Mới sáng sớm đã kiếm được hơn mười lăm lượng, tâm tình Xuân Đào vô cùng tốt.
Nhìn dáng vẻ tham tiền của Xuân Đào, trong mắt Dương Đại Hà hiện lên ý cười, hắn lấy bánh bắp được nướng từ sáng ở trong lòng ngực ra đưa cho nàng.
Còn không quên dặn dò nói: "Buổi tối về nhà sớm một chút"
Xuân Đào gật đầu, sau đó nàng vác cây gậy tre đi đến ngã tư đường Bảo Hưng và Trường Khang.
Cờ vải treo trên cây gậy trúc lay động nhẹ nhàng trong gió, trên cờ vải có viết hai chữ. Đoán mệnh.
"Sao nữ lừa đảo kia sao vẫn chưa đến vậy? Ngày thường nàng đến vào lúc nào vậy?" Trương Căn hỏi.
Lòng hắn ta nóng như lửa đốt.
Tuy hắn ta xem thường nữ tử kia là kẻ lừa đảo, nhưng hiện tại công tử nhà hắn ta muốn đưa người ta về.
Đại thúc bán kẹo hồ lô không biết làm sao vì ông cũng không biết rõ lắm!
"Cô nương này mới đến đây hai ngày thôi, ngày hôm qua giờ Thìn bốn khắc nàng mới đến, hôm trước thì đến tận chiều nàng mới đến."
"Buổi chiều??"
Nghe vậy, Trương Căn nổi nóng.
Đại thúc bán kẹo hồ lô nhìn dáng vẻ tức giận của Trương Căn, trong lòng ông thầm suy nghĩ: Đừng nói Trương gia kia bị cô nương ấy lừa hai mươi lượng bạc nên lúc này đến tìm nàng tính sổ đấy nhé!
Tuy ông cùng với cô nương kia cũng không có tình cảm gì, nhưng lúc này vẫn hy vọng nàng đừng đến đây là tốt nhất.
Nhưng mà, khi ông ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Xuân Đào vác cây gậy trúc, mặt mày tươi tắn đi đến.
Đại thúc bán kẹo hồ lô chuẩn bị ra ý bảo Xuân Đào đừng đến đây, nhưng không ngờ Trương Căn đã phát hiện ra nàng!
"Nữ tử lừa đảo, ngươi mau đi theo ta nhanh lên, công tử của chúng ta muốn gặp ngươi!"
Trương Căn trực tiếp lao lên nắm lấy Xuân Đào đi về phía Trương gia.
"!!!"
Đại thúc bán kẹo hồ lô sợ hãi, đây là bị Trương gia bắt sao?
Trương phủ.
Trương lão gia tử nhìn con trai bảo bối của ông ấy nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, gầy gò đến ngay cả lão già như ông ấy cũng không bằng.
Chẳng lẽ ông ấy sắp phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao!
Trương Truyện Minh là người con trai duy nhất sẽ thừa kế việc kinh doanh của ông, một khi ngã xuống, vậy thì sự nghiệp của Trương gia xem như đã xong!
"Cái gì, vẫn chưa nữ nhân kia tìm thấy sao?" Trương lão gia giận dữ hỏi.
Trương Tử Trần vội an ủi: "Ông nội, người đừng gấp, có lẽ sẽ nhanh tìm ra thôi!"
Thật ra trong lòng Trương Tử Trần cũng không chắc chắn, bởi vì hắn cũng chỉ gặp qua nữ nhân kia đúng một lần.
Trương lão gia tử thở dài, nếu thật là vậy thì cũng tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất