Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 30: Diệt Trừ
Mọi người quay đầu nhìn về phía Xương Đan Tình.
Trương Truyện Chiêu không kiên nhẫn nói: "Hôm nay nàng làm sao vậy? Trùng kia đã chết rồi mà nàng còn gọi bậy bạ gì đó?"
Xương Đan Tình lúc này có nỗi khổ không nói thành lời.
Nàng ta không ngờ nữ nhân lừa đảo này lại chính là kỳ nhân dị sĩ.
Những sợi chỉ đen trong phòng đã biến mất, trong phòng cũng lập tức trở nên sáng hơn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Xương Đan Tình bị chiếu đến sáng bừng.
Xuân Đào đầy ẩn ý liếc nhìn nàng ta, nói: "Nhị phu nhân đột nhiên kêu lên là bởi vì ta kéo sợi chỉ này khiến nàng ta cũng đau theo. Thông thường con tằm kết kén chỉ phun một sợi tơ, nhưng con tằm đen độc ác này lại có tới hai sợi.
Một cái ở chỗ người bị hại, còn một cái thì nằm ở trên người thỉnh tằm. Vào giây phút tằm đen chết đi, tơ trên thân người bị tằm sẽ bị đứt, nhưng tơ trên người thỉnh tằm thì lại không bị đứt"
Nghe đến đây rồi thì mọi người còn có gì mà không hiểu nữa?
"Vợ lão nhị?"
“Thẩm thẩm?”
“Nhị phu nhân…”
“Chát!"
Một bàn tay giáng thẳng lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Xương Đan Tình, trong phút chốc gương mặt nàng ta đã sưng tấy lên.
"Cái con tiện nhân này, vì sao ngươi phải hại đại ca và đại tẩu chứ?"
Trương Truyện Chiêu tức đến điên lên, hắn không ngờ đến đại ca và đại tẩu đổ bệnh là bởi vì vợ của mình gây ra!
Hắn không hiểu!
Hốc mắt Xương Đan Tình phút chốc đã rưng rưng, nàng ta ôm mặt mình, mạnh mẽ lên án: "Nếu không phải do ngươi không biết cố gắng, nếu không phải vì chúng ta, vì cái nhà này thì ta cần gì phải hại đại ca và đại tẩu chứ? Mỗi tháng nhà ta chỉ nhận được một ít tiền sinh hoạt hàng tháng. Cái nhà này đều do đại ca và đại tẩu làm chủ, bọn họ không chết thì của cải làm sao đến lượt chúng ta? Ta muốn tuổi thọ của bọn họ, chẳng phải là vì chúng ta sao?"
Xương Đan Tình uất ức.
"!!!"
Trương Truyện Chiêu nhìn Xương Đan Tình với vẻ không dám tin, tay phải hắn ru rẩy chỉ vào Xương Đan Tình:
"Ngươi... ngươi thế mà lại nghĩ như vậy sao? Ngươi có biết cái nhà này có nhiều của cải như thế đều là nhờ ai không? Là đại ca! Mỗi ngày trời chưa sáng là đại ca đã đến cửa hàng kiểm tra, buổi tối dùng xong cơm tối còn phải xem sổ sách. Còn chúng ta không cần làm gì, mỗi tháng được nhận năm mươi lượng bạc mà còn ít sao? Ngày thường nếu có chuyện gì thì còn được cho thêm..."
"Thế thì đã sao, nếu đại ca và đại tẩu không còn nữa, chúng ta dùng tiền thì cần gì phải bị bọn họ quản thúc nữa?" Xương Đan Tình cắt ngang lời của Trương Truyện Chiêu, không phục nói.
Trương Truyện Chiêu nghẹn lời trân trối nhìn nàng ta: "Nhưng ta không biết kinh doanh!”
Hắn có chí đi thi cử, nhưng ngoài đọc sách ra thì cái gì cũng không biết!
Trương Tử Trần không ngờ cha mẹ hắn đã phải vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy, nhưng thẩm thẩm chẳng những không biết cảm ơn, thế mà còn muốn hại chết bọn họ!
"Thẩm Thẩm, ngươi thật sự khiến người ta thấy ghê sợ. Ông nội, tôn nhi xin ông hãy đưa kẻ phạm tội giết người này đến quan phủ, trả lại công bằng cho cha mẹ cháu!"
Trương Truyện Chiêu không kiên nhẫn nói: "Hôm nay nàng làm sao vậy? Trùng kia đã chết rồi mà nàng còn gọi bậy bạ gì đó?"
Xương Đan Tình lúc này có nỗi khổ không nói thành lời.
Nàng ta không ngờ nữ nhân lừa đảo này lại chính là kỳ nhân dị sĩ.
Những sợi chỉ đen trong phòng đã biến mất, trong phòng cũng lập tức trở nên sáng hơn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Xương Đan Tình bị chiếu đến sáng bừng.
Xuân Đào đầy ẩn ý liếc nhìn nàng ta, nói: "Nhị phu nhân đột nhiên kêu lên là bởi vì ta kéo sợi chỉ này khiến nàng ta cũng đau theo. Thông thường con tằm kết kén chỉ phun một sợi tơ, nhưng con tằm đen độc ác này lại có tới hai sợi.
Một cái ở chỗ người bị hại, còn một cái thì nằm ở trên người thỉnh tằm. Vào giây phút tằm đen chết đi, tơ trên thân người bị tằm sẽ bị đứt, nhưng tơ trên người thỉnh tằm thì lại không bị đứt"
Nghe đến đây rồi thì mọi người còn có gì mà không hiểu nữa?
"Vợ lão nhị?"
“Thẩm thẩm?”
“Nhị phu nhân…”
“Chát!"
Một bàn tay giáng thẳng lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Xương Đan Tình, trong phút chốc gương mặt nàng ta đã sưng tấy lên.
"Cái con tiện nhân này, vì sao ngươi phải hại đại ca và đại tẩu chứ?"
Trương Truyện Chiêu tức đến điên lên, hắn không ngờ đến đại ca và đại tẩu đổ bệnh là bởi vì vợ của mình gây ra!
Hắn không hiểu!
Hốc mắt Xương Đan Tình phút chốc đã rưng rưng, nàng ta ôm mặt mình, mạnh mẽ lên án: "Nếu không phải do ngươi không biết cố gắng, nếu không phải vì chúng ta, vì cái nhà này thì ta cần gì phải hại đại ca và đại tẩu chứ? Mỗi tháng nhà ta chỉ nhận được một ít tiền sinh hoạt hàng tháng. Cái nhà này đều do đại ca và đại tẩu làm chủ, bọn họ không chết thì của cải làm sao đến lượt chúng ta? Ta muốn tuổi thọ của bọn họ, chẳng phải là vì chúng ta sao?"
Xương Đan Tình uất ức.
"!!!"
Trương Truyện Chiêu nhìn Xương Đan Tình với vẻ không dám tin, tay phải hắn ru rẩy chỉ vào Xương Đan Tình:
"Ngươi... ngươi thế mà lại nghĩ như vậy sao? Ngươi có biết cái nhà này có nhiều của cải như thế đều là nhờ ai không? Là đại ca! Mỗi ngày trời chưa sáng là đại ca đã đến cửa hàng kiểm tra, buổi tối dùng xong cơm tối còn phải xem sổ sách. Còn chúng ta không cần làm gì, mỗi tháng được nhận năm mươi lượng bạc mà còn ít sao? Ngày thường nếu có chuyện gì thì còn được cho thêm..."
"Thế thì đã sao, nếu đại ca và đại tẩu không còn nữa, chúng ta dùng tiền thì cần gì phải bị bọn họ quản thúc nữa?" Xương Đan Tình cắt ngang lời của Trương Truyện Chiêu, không phục nói.
Trương Truyện Chiêu nghẹn lời trân trối nhìn nàng ta: "Nhưng ta không biết kinh doanh!”
Hắn có chí đi thi cử, nhưng ngoài đọc sách ra thì cái gì cũng không biết!
Trương Tử Trần không ngờ cha mẹ hắn đã phải vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy, nhưng thẩm thẩm chẳng những không biết cảm ơn, thế mà còn muốn hại chết bọn họ!
"Thẩm Thẩm, ngươi thật sự khiến người ta thấy ghê sợ. Ông nội, tôn nhi xin ông hãy đưa kẻ phạm tội giết người này đến quan phủ, trả lại công bằng cho cha mẹ cháu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất