[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận

Chương 10:

Trước Sau
Cô đổi sang vẻ mặt bực bội và hung hăng rồi đi mở cửa.

“Táo bón không được sao?!” Khương Phi Nhạn trừng mắt nhìn Lâm Xuân Cầm đứng trước cửa.

Nhà này thiết kế phòng vệ sinh nằm trong cùng liền kề với bếp, vậy nên cô cũng không lo bị lộ.

“Con bé này... làm gì mà nóng tính thế, mẹ chẳng phải đang lo cho con thôi mà.”

Lâm Xuân Cầm cười khô khan.

Nhưng ánh mắt bà ta vẫn không ngừng đảo quanh bếp, còn cố ý ngửi ngửi xem có mùi gì không.

Bộ dạng này rõ ràng cho thấy bà ta nghĩ rằng cô trốn trong bếp để nấu món gì ngon.

Khương Phi Nhạn hừ lạnh một tiếng, hất vai đụng bà ta ra rồi đi thẳng về phía phòng khách.

Trong phòng khách, chỗ nôn mửa đã được Lâm Xuân Cầm dọn sạch, còn Khương Quốc Vĩ cũng đã thay quần áo mới.

Thấy con gái lớn đi thẳng vào phòng, Khương Quốc Vĩ không nhịn được nữa: “Đứng lại!”

Khương Phi Nhạn khựng bước, ngẩng đầu liếc ông một cái: “Chuyện gì?”

“Con có thái độ gì vậy?!” Khương Quốc Vĩ cau mày trừng mắt nhìn cô: “Con tưởng trốn trong bếp là mọi chuyện coi như không xảy ra sao?!”

Nếu không vì cảm thấy đống chất nôn đó quá ghê tởm, ông ta thật sự muốn chờ cô dọn dẹp.

“Có chuyện gì sao?” Khương Phi Nhạn dựa lưng vào tường, cười nhạt: “À, con nhớ rồi.

Ai đó ngay giữa ban ngày ban mặt, trước mặt con gái mình, lại đi ân ái với tiện nhân, bị con bắt gặp nên xấu hổ tức giận chứ gì?”



Khương Phi Nhạn diễn lại dáng vẻ ngang ngược và kiêu ngạo của nguyên chủ một cách sống động, thậm chí còn tỏ ra lấn lướt hơn, khiến cho gã cha cặn bã Khương Quốc Vĩ tức giận đến mức đầu bốc khói:

“Khương Phi Nhạn! Con nói bậy bạ gì thế, đó là mẹ con, sao con lại không tôn trọng bà ấy?!”

“Mẹ nào? Mẹ con đã mất từ lâu rồi!”

Khương Phi Nhạn nói xong thì bước vào phòng, đóng cửa cái rầm thật lớn.

Lâm Xuân Cầm đúng lúc tiến đến với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương: “Anh Vĩ...”

Nhìn thấy vợ như vậy, Khương Quốc Vĩ có chút đau lòng, kéo bà ta vào lòng: “Xin lỗi em, để em phải chịu uất ức rồi.”

Lâm Xuân Cầm lắc đầu đầy nước mắt: “Em không sao, Tiểu Nhạn là con gái của anh, uất ức bao nhiêu em cũng chịu được.”

Nghe vậy, Khương Quốc Vĩ cảm thấy an ủi vô cùng.

Nhưng khi nghĩ đến đứa con gái ngang ngược, ông ta không kìm được mà nghiến răng:

“Biết thế này thì ngày xưa đã không nên sinh nó ra! Thật càng ngày càng hỗn xược!”

“Ráng nhịn thêm chút nữa là xong thôi.” Lâm Xuân Cầm dịu dàng an ủi: “Dù sao cũng sắp đến ngày nó phải xuống nông thôn rồi.”

“Ừ.” Khương Quốc Vĩ nhìn bà, nói: “Chỉ còn cách đó thôi, vất vả cho em rồi.”

Lâm Xuân Cầm mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao, vì anh, cái gì cũng đáng.”

......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau