[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận

Chương 12:

Trước Sau
Trời ơi, nơi này còn có võ đường!

Đúng là lĩnh vực sở trường của cô rồi!

Khương Phi Nhạn hưng phấn bước vào trong.

Bên trong võ đường có đủ các thiết bị, dọc tường là hàng cọc gỗ để luyện tập, trên tường treo các sơ đồ huyệt đạo và cấu tạo cơ thể người.

Tay cô ngứa ngáy không chịu được, liền bắt đầu tập luyện với cọc gỗ.

Vừa luyện tập, cô mới phát hiện cơ thể này linh hoạt lạ thường.

Thể trạng này rất có tiềm năng, thậm chí còn tốt hơn thân thể ở hiện đại, chỉ cần không lâu nữa là cô có thể trở lại trạng thái đỉnh cao trước kia.

Ở hiện đại, cha cô từng là chủ một võ đường, từ nhỏ cô đã theo cha học võ.

Gia đình tuy không giàu có nhưng cuộc sống rất đầm ấm và hạnh phúc.

Nhưng đời không như ý muốn, cha cô gặp tai nạn xe hơi khi cô 18 tuổi, khiến công việc kinh doanh của võ đường sa sút.



Nếu không phải cô bỏ học đại học để gánh vác, võ đường có lẽ đã phá sản từ lâu.

Sau đó, khi cô 20 tuổi, mẹ cô cũng qua đời vì bệnh, gia đình nợ một khoản tiền lớn vì chi phí điều trị.

Không còn cách nào khác cô đành bán võ đường, mỗi ngày làm nhiều công việc để trả nợ.

Buổi sáng làm huấn luyện viên tại võ đường của bạn cha cô, buổi chiều làm vệ sinh tại khách sạn, buổi tối bày bán đồ ăn vặt.

Ngày nào cũng bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, rồi từ một thiếu nữ tươi trẻ cô dần trở thành người bị gọi là “bà thím”.

Khó khăn lắm mới trả hết nợ, cô quyết định tự thưởng cho bản thân một chuyến đi giải tỏa căng thẳng.

Bởi vì nghe người ta khuyên chơi thử nhảy bungee, kết quả là chết tức tưởi rồi xuyên không vào thân xác của nguyên chủ này.

Nhìn vào trung tâm mua sắm xa hoa trước mặt, với đủ mọi loại tài nguyên quý giá.

Khương Phi Nhạn vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Vậy nên, cô thật sự là bất hạnh hay may mắn đây?



Nhưng nỗi buồn chỉ thoáng qua một giây, Khương Phi Nhạn vốn lạc quan đã nhanh chóng gạt hết cảm xúc.

Không cần quan tâm! Giờ cô không phải lo về ăn mặc, lại có kỹ năng tự vệ.

Vậy thì hãy cứ sống phóng khoáng, tận hưởng cuộc đời, không phụ lòng số phận đã ban tặng!

“Hả, công viên giải trí?!”

Khương Phi Nhạn lại nhìn thấy một khu vực vui chơi thú vị, mắt cô sáng lên.

Lần này cô chẳng còn sợ gì mấy trò mạo hiểm nữa.

Dù sao thì không gian này đều hoạt động theo ý của cô, chẳng lo chết thêm lần nào nữa.

Tàu lượn siêu tốc! Đu quay lắc lư! Thuyền hải tặc! Xe điện đụng! Chơi đến khi chán thì thôi!!

Chỉ tiếc là hơi cô đơn, vì không có ai xếp hàng cùng cả.

Sau khi chơi bời cả buổi chiều trong không gian, Khương Phi Nhạn mới tiếc nuối bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau