[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận

Chương 18:

Trước Sau
Tên cậu họ của ả đàn bà kia cũng thật giảo hoạt, giả trang rồi còn giả giọng người nơi khác, đã sớm chạy mất dạng.

Nếu không phải Nhạn Tử vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ả đàn bà kia cùng Khương Quốc Vĩ, chẳng phải mọi chuyện sẽ cứ thế mà trôi qua sao?

Nghĩ đến đây, lòng Chu Kiến Bách càng thêm căm phẫn Khương Quốc Vĩ, càng muốn tìm ra sự thật.

Ông ấy vội vàng mặc đồng phục, chuẩn bị ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò vợ:

"Mấy ngày tới ở cục có một vụ án cần theo dõi, có thể anh sẽ không về ăn cơm hay ngủ ở nhà, em đừng đợi anh."

Nói xong, ông ấy sải bước nhanh rời đi.

"Ôi!... " Ngô Gia Huệ phía sau chạy không kịp, chỉ đành lẩm bẩm:

"Đúng là ngốc, gặp vụ án là hối hả, ít ra cũng phải để em chuẩn bị chút đồ chứ..."

Từ nhà họ Chu ra, Khương Phi Nhạn quyết định ghé qua trạm thu mua phế liệu gần đó.

Kinh Thị là thủ đô của Hoa quốc cơ mà, chắc chắn trạm thu mua phế liệu phải có kha khá đồ tốt.

Cô định bụng đi nhặt nhạnh xem sao, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.

Người từng nghèo khó, dù cho có bỗng dưng giàu có, thì trong lòng vẫn giữ thói quen dè sẻn.

Khương Phi Nhạn chính là kiểu người như vậy.

Ai mà chẳng thích nhiều tiền.

Huống hồ, trong tay cô bây giờ còn chẳng có bao nhiêu tiền của thời đại này.



Ở cổng trạm thu mua phế liệu, trên bức tường bên cạnh dán đầy khẩu hiệu.

Trên đó viết: Không làm chó săn cho chủ nghĩa tư bản, quét sạch mọi loại yêu ma quỷ quái!

Một bà cô gác cổng đang cúi đầu khâu đế giày.

Thấy Khương Phi Nhạn đi tới, bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn, rồi nói: "Muốn gì thì tự vào trong tìm, đừng có lấy đồ không được lấy, tôi sẽ kiểm tra đấy."

"Dạ vâng." Khương Phi Nhạn cười ngọt ngào, lấy trong túi ra mấy viên kẹo cứng đưa qua:

"Chị ơi, em lần đầu tới đây, muốn tìm thêm chút tài liệu học tập, cho em hỏi có thể ở trong bao lâu ạ?"

Thấy Khương Phi Nhạn biết điều như vậy, bà cô vui vẻ nhận lấy kẹo, giọng nói cũng hòa hoãn hơn:

"Bình thường chỉ được ở trong 1 tiếng thôi, nể tình cô là đi tìm sách vở, thì ở thêm chút nữa cũng được."

Còn chút nữa là bao lâu, thì bà ta cũng không nói rõ, chỉ là chắc chắn sẽ nhiều thời gian hơn người khác.

Khương Phi Nhạn đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của bà ta, vội vàng cảm ơn: "Dạ vâng, cảm ơn chị."

Trạm thu mua phế liệu này có tất cả 3 nhà kho lớn, bên trong chứa không ít đồ.

Khương Phi Nhạn xắn tay áo lên, bắt đầu tìm kiếm từ nhà kho bên trái.

Đi tìm bảo bối ở trạm thu mua phế liệu là chuyện thường thấy của nữ chính trong truyện xuyên không, tuy cô không phải nữ chính, có thể không có vận may như vậy, nhưng nhặt nhạnh chút đồ cũng không tệ.

Nhưng mà bây giờ đã là năm 1973 rồi, có vài món đồ tốt e là đã bị người ta lén lút cất đi rồi, cô cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau