[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận

Chương 40:

Trước Sau
Thôi, giải thích cũng phiền phức, cứ ậm ờ cho qua chuyện vậy.

"À mà, sắp tới có thể tạm thời tôi không đến chợ đen nữa, tôi phải đi xa một chuyến."

Khương Phi Nhạn đứng dậy, lén lút đặt một tờ giấy xuống tấm vải bố trên xe đẩy, nói tiếp:

"Trên xe đẩy của tôi còn chút đồ, tôi không tiện mang đi, hay là anh kéo về nhà cất giúp tôi, khi nào tôi quay lại thì qua lấy."

"Được chứ, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cất giữ cẩn thận cho cậu!" Anh Lưu vỗ ngực nói tiếp:

"Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm, tôi đã sớm nhắc đến cậu với mẹ tôi rồi, đến lúc đó cậu đến nhà tôi ăn cơm luôn nhé!"

"Vậy thì cảm ơn anh." Khương Phi Nhạn khẽ mỉm cười.

Hôm nay sau khi bàn bạc với anh Ba, hai người đã quyết định địa điểm giao dịch.

Đến lúc đó cô chỉ cần đến giao dịch là được, nên cô sẽ không đến chợ đen nữa.

Sau lần chia tay này, không biết đến khi nào mới gặp lại.

Chút đồ trên xe đẩy coi như là báo đáp sự quan tâm của anh Lưu mấy ngày nay vậy.



Sau khi chợ đen giải tán, hai người chào tạm biệt, anh Lưu kéo xe đẩy của cô về.

Đợi đến khi về đến nhà, mẹ anh Lưu thấy con trai kéo theo xe đẩy về thì nói: "Con mượn đồ của ai thế, nhà mình không cần xe đẩy mà."

"Của cái cậu tên Tiểu Phi ở chợ đen đó mẹ, con từng kể với mẹ rồi đấy, cậu ấy có việc nên gửi xe đẩy ở nhà mình mấy hôm."

Anh Lưu nói tiếp: "Mẹ, Tiểu Phi còn ít lương thực trên xe đẩy, con để trong phòng con, mẹ đừng có lén lút lấy lương thực của người ta đấy nhé, đều có định lượng cả đấy."

Mẹ anh Lưu cầm chổi phết vào người anh ta: "Cái thằng nhóc này, mẹ là người như thế sao!"

"Hì hì! Con trêu mẹ đấy mà." Anh Lưu gãi gãi đầu, vén tấm vải bố che trên xe lên.

Cùng lúc đó, một tờ giấy bay ra từ trong.

"Cái gì đây?" Anh Lưu nhặt tờ giấy lên, thấy trên đó viết mấy dòng chữ, là do chính tay Khương Phi Nhạn viết.

Đại khái là sau này cô sẽ không đến nữa, cảm ơn anh Lưu đã quan tâm mấy ngày qua, số đồ trên xe đẩy coi như tặng anh ta.

Anh Lưu sững người, sau đó nhìn xe đẩy một cách máy móc.

Bên trên là 30 cân gạo thơm và 20 cân bột mì!



"Mẹ ơi!!" Anh Lưu đứng ngây người tại chỗ, đột nhiên hét lên.

Mẹ anh Lưu đang quét sân, trừng mắt nhìn anh ta: "Kêu la cái gì thế, hù chết mẹ rồi!"

Anh Lưu muốn khóc mà không ra nước mắt: "Mẹ ơi! Con đã bỏ lỡ cơ hội kết giao với người giàu rồi!"

Hiện tại anh ta mới hiểu, thì ra Tiểu Phi chính là "bà con" kia!

Mẹ anh Lưu: …

Thằng con ngốc này, nói bậy bạ gì thế, người ta giàu có thế, nhà mình leo cao không nổi đâu…

---

Bên kia.

Khương Phi Nhạn, người được gọi là người giàu có, đã trở về nhà họ Khương.

Lần này cô về sớm, Khương Vạn Bảo còn đang đi học, nhà máy bên kia vẫn chưa tan ca, trong nhà chẳng có ai.

Đóng cửa phòng lại, Khương Phi Nhạn liền vào không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau