[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 43:
"Tiểu Nhạn, sao cô lại đánh cha cô như vậy, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa!"
Khương Phi Nhạn khịt mũi coi thường: "Bà nhìn thấy tôi đánh người bằng mắt nào, tự ông ta ngã, liên quan gì đến tôi."
"Cô!..." Lâm Xuân Cầm nghẹn họng, ngồi xuống cạnh Khương Quốc Vĩ, uất ức nói: "Ông xã, anh xem con bé kìa, em chỉ là quan tâm anh thôi..."
"Không cần để ý đến con bé." Khương Quốc Vĩ trầm mặt, đáy mắt là sự u ám không thể xua tan.
Đứa con gái này, hiện tại ông ta coi như hoàn toàn từ bỏ rồi.
Trước kia bởi vì chuyện bán cô, trong lòng ông ta còn có chút áy náy.
Cho nên lúc trước cô ở bên ngoài làm ầm ĩ nói năng hàm hồ, ông ta cũng không truy cứu quá nhiều, chỉ muốn dùng tiền giải quyết cho xong chuyện.
Thế nhưng khoảng thời gian này, những việc làm của đứa con gái này thực sự khiến ông ta thất vọng đến cùng cực.
Vốn dĩ ông ta muốn tìm cô để nói chuyện cho rõ ràng, nhưng cô căn bản không cho ông ta cơ hội này, chỉ đành thôi.
Lần này, ông ta khó khăn lắm mới hạ mình, muốn nói chuyện rõ ràng với cô về chuyện căn nhà, không ngờ kết quả lại trở thành như vậy.
Ông ta còn có thể nói gì nữa đây?
Có một đứa con gái tệ hại như vậy, thà rằng lúc trước ông ta đừng sinh ra cô.
Đã nói chuyện tử tế không có tác dụng, vậy thì cứ dùng biện pháp cứng rắn.
Cho cô biết, ai mới là chủ gia đình nhà họ Khương, ai mới là cha cô!
"Tiểu Nhạn, con thật sự khiến cha quá thất vọng." Khương Quốc Vĩ lạnh lùng nhìn cô, rồi nói tiếp:
"Con đã không muốn nghe lời cha, vậy từ nay về sau cứ coi như không có người cha này, sau này cuộc sống của con thì tự con chịu trách nhiệm, cha không quản nữa."
Khương Phi Nhạn cười lạnh một tiếng.
Ý của người cha tồi này không cần nói cũng hiểu.
Là đang uy hiếp cô, sau này xuống nông thôn rồi, ông ta sẽ không gửi tiền gửi đồ cho cô nữa.
Ai thèm mấy thứ đồ ấy chứ.
Nói gì thì nói, ông ta cũng đợi không đến lúc đó đâu.
Khương Phi Nhạn cố ý đáp lại: "Không quản thì không quản, dù sao cha đưa hết số tiền tiết kiệm trước kia của ông ngoại và mẹ cho con là được."
"Hừ!" Khương Quốc Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Số tiền đó đã dùng hết từ lâu rồi, con đừng có mà mơ tưởng hão huyền nữa."
Ông ta không tin, con bé chết tiệt này có thể cứng miệng mãi như vậy.
Đợi đến khi thực sự xuống nông thôn rồi, với cái môi trường khổ cực đó, con bé có thể chịu đựng được sao? Chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn khuất phục hay sao.
Dù sao căn nhà này cũng không thể chạy đi đâu được, con bé chết tiệt kia có xuống nông thôn rồi cũng chưa chắc đã quay về được, không đổi tên thì thôi vậy.
"Chiếm đoạt thứ không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi."
Khương Phi Nhạn nói một câu đầy ẩn ý, sau đó liền vào phòng.
Số tiền đó, sớm muộn gì cũng sẽ trở về tay cô, không cần phải gấp.
Khương Phi Nhạn khịt mũi coi thường: "Bà nhìn thấy tôi đánh người bằng mắt nào, tự ông ta ngã, liên quan gì đến tôi."
"Cô!..." Lâm Xuân Cầm nghẹn họng, ngồi xuống cạnh Khương Quốc Vĩ, uất ức nói: "Ông xã, anh xem con bé kìa, em chỉ là quan tâm anh thôi..."
"Không cần để ý đến con bé." Khương Quốc Vĩ trầm mặt, đáy mắt là sự u ám không thể xua tan.
Đứa con gái này, hiện tại ông ta coi như hoàn toàn từ bỏ rồi.
Trước kia bởi vì chuyện bán cô, trong lòng ông ta còn có chút áy náy.
Cho nên lúc trước cô ở bên ngoài làm ầm ĩ nói năng hàm hồ, ông ta cũng không truy cứu quá nhiều, chỉ muốn dùng tiền giải quyết cho xong chuyện.
Thế nhưng khoảng thời gian này, những việc làm của đứa con gái này thực sự khiến ông ta thất vọng đến cùng cực.
Vốn dĩ ông ta muốn tìm cô để nói chuyện cho rõ ràng, nhưng cô căn bản không cho ông ta cơ hội này, chỉ đành thôi.
Lần này, ông ta khó khăn lắm mới hạ mình, muốn nói chuyện rõ ràng với cô về chuyện căn nhà, không ngờ kết quả lại trở thành như vậy.
Ông ta còn có thể nói gì nữa đây?
Có một đứa con gái tệ hại như vậy, thà rằng lúc trước ông ta đừng sinh ra cô.
Đã nói chuyện tử tế không có tác dụng, vậy thì cứ dùng biện pháp cứng rắn.
Cho cô biết, ai mới là chủ gia đình nhà họ Khương, ai mới là cha cô!
"Tiểu Nhạn, con thật sự khiến cha quá thất vọng." Khương Quốc Vĩ lạnh lùng nhìn cô, rồi nói tiếp:
"Con đã không muốn nghe lời cha, vậy từ nay về sau cứ coi như không có người cha này, sau này cuộc sống của con thì tự con chịu trách nhiệm, cha không quản nữa."
Khương Phi Nhạn cười lạnh một tiếng.
Ý của người cha tồi này không cần nói cũng hiểu.
Là đang uy hiếp cô, sau này xuống nông thôn rồi, ông ta sẽ không gửi tiền gửi đồ cho cô nữa.
Ai thèm mấy thứ đồ ấy chứ.
Nói gì thì nói, ông ta cũng đợi không đến lúc đó đâu.
Khương Phi Nhạn cố ý đáp lại: "Không quản thì không quản, dù sao cha đưa hết số tiền tiết kiệm trước kia của ông ngoại và mẹ cho con là được."
"Hừ!" Khương Quốc Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Số tiền đó đã dùng hết từ lâu rồi, con đừng có mà mơ tưởng hão huyền nữa."
Ông ta không tin, con bé chết tiệt này có thể cứng miệng mãi như vậy.
Đợi đến khi thực sự xuống nông thôn rồi, với cái môi trường khổ cực đó, con bé có thể chịu đựng được sao? Chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn khuất phục hay sao.
Dù sao căn nhà này cũng không thể chạy đi đâu được, con bé chết tiệt kia có xuống nông thôn rồi cũng chưa chắc đã quay về được, không đổi tên thì thôi vậy.
"Chiếm đoạt thứ không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi."
Khương Phi Nhạn nói một câu đầy ẩn ý, sau đó liền vào phòng.
Số tiền đó, sớm muộn gì cũng sẽ trở về tay cô, không cần phải gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất