Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 13: Tay Mới

Trước Sau
-Tiếp theo lên sân chính là ai thế?

Có người hỏi

-Mới nãy nhìn thấy Lai Ân vào hậu trường, chắc là sắp lên đấu.

-Lai Ân, hắn cũng thắng ba hiệp rồi, thực lực không kém đâu.

-Ừ, Lai Ân là người của Rắn Hổ Mang, tới tham gia đấu trường quyết đấu, sợ là mưu kế đã bày sẵn của Rắn Hổ Mang, đem thủ hạ đến liều mạng, đúng là tàn nhẫn.

-Ha,mày muốn chết à?

-Lai Ân?

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng, người kia là hung thần à? Lối đi mà đối phương vừa đi vào hẳn là hậu trường của đấu trường quyết đấu, cảm giác của hắn rình không đi vào.

Phần lớn người xung quanh đều không rời đi, Hứa Mạt cũng không đi, chờ đợi một đoạn thời gian, lối đi đối diện Hứa Mạt mở ra, bóng dáng hai bên đi lên đấu trường quyết đấu, đối thủ của hắn trông khôi ngô hơn một chút, cầm một thanh đao thép, trong mắt lộ ra sát ý.

-Người khiêu chiến là Lai Ân đã có ba lần thắng; người ứng chiến là Đao Sắc cũng đã thắng ba lần.

Cùng với âm thanh kim loại vang vọng trong không trung khắp đấu trường, nháy mắt làm khu vực xung quanh đấu trường bùng nổ.

Hai người đều là đã thắng ba trận, khó thể nhường nhịn nhau, ai thắng thì là thắng bốn trận, thua thì chết.

Âm nhạc heavy mental bùng nổ trong màng nhĩ, lẫn trong tiếng hô của núi tiếng gầm của biển của đám người lại có âm thanh truyền đến.

-Bắt đầu!

Cùng với giọng nói này vang lên, Đao Sắc cầm trong tay đao thép bước một bước hướng tới chỗ Lai Ân, Lai Ân đúng tại chỗ, song chưởng giơ lên, thủ thế đỡ đòn.

Giữa tiếng nhạc cuồng bạo, con đao thép trong tay Đao Sắc chém thẳng xuống, đầy mỹ cảm bạo lực, Lai Ân giơ cánh tay lên đỡ.

-Đuang...

Một âm thanh bén nhọn chói tai lẫn trong tiếng nhạc cùng tiếng gầm gừ.

Cánh tay của Lai Ân bị chấn động, chân cũng lùi về phóa sau một bước.

Động tác trong tay Đao Sắc thế mà vẫn chưa dừng lại, đao thép lại một lần nữa đánh xuống, giống như chất chứa sức lực khổng lồ của ngàn quân.



-Đuang, đuang, keng...

Tiếng va chạm cuồng bạo liên tục truyền ra, kích thích thần kinh của cả đám người, bước chân của Lai Ân lại lùi một bước về phía sau, cánh tay có chút run lên.

-Chém chết hắn, chém chết hắn đi!

Nhìn thấy Đao Sắc chiếm thế thượng phong và tiếng huýt sáo áp đảo, lại muốn nhìn thấy Đao Sắc chém chết Lai Ân.

Hứa Mạt nhìn chằm chằm đấu trường, Đao Sắc tuy rằng chiếm thế thượng phong nhưng để lộ ra rất nhiều sơ hở, nếu Lai Ân còn dư lực, chỉ cần nắm được cơ hội phản kích thì thắng bại sẽ ngay lập tức đổi chiều.

Dường như cũng đã bị tiếng hò hét kích thích, Đao Sắc càng trở nên cuồng dã, hai tay cầm đao càng tập hợp thêm lực để chặt giết, dục vọng muốn đem Lai Ân chém chết trong một lần là xong.

-Xuy...

Âm thanh kim loại ma sát vang lên, bén nhọn chói tai, cánh tay Lai Ân thuận thế hạ xuống giảm bớt lực, khiến cho thân thể của đối phương cũng theo quán tính mà bổ xuống, đúng lúc này, Lai Ân đột nhiên bạo khởi vung cánh tay phải cuồng bạo, cánh tay được sắt thép bảo vệ trực tiếp nện xuống đầu đối phương.

Máu tươi bắn tung tóe, đầu đối phương trực tiếp bị đập vỡ, thân thể cũng bị đập bay về phía bên trái, máu tươi không ngừng chảy ra, cơ thể đau đớn run rẩy.

Người xung quanh đài đấu của đấu trường hoàn toàn phát điên.

-Đập chết hắn, đập chết hắn đi!

Tiếng gào thét đã vang dội vượt qua cả tiếng nhạc, Lai Ân nhìn chằm chằm đối phương, sau đó nhặt lên thanh đao đối thủ của mình làm rơi trên đất đi tới chỗ Đao Sắc, đao thép giơ lên trong tiếng gào thét cuồng dã rồi trực tiếp đâm vào đầu đối phương, máu tươi bắn tung tóe lên người hắn.

Lần này Hứa Mạt không nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm trên đài chiến đấu, âm thanh núi hô biển gầm xung quanh giống như bị hắn tự động chặn lại.

Trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh ngày đó, một nhà bốn người vô cùng sợ hãi, kẻ tàn bạo kia xâm nhập vào phòng cũng với lưỡi đao sắc bén trực tiếp đâm vào trái tim của bố mẹ, trong mắt còn lộ ra ý cười tàn nhẫn.

Hắn nhớ tới chính mình chỉ cuộn mình ở trong góc cảm thấy bất lực, nhớ tới tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng của một cô bé năm tuổi, những hình ảnh này hiện lên trong nháy mắt, tràn ngập trong tâm trí hắn như một cơn ác mộng.

Một cỗ cảm xúc mãnh liệt từ trong lòng nổi lên, Hứa Mạt xoay người muốn thoát khỏi đám đông.

Bóng hình của hắn ở giữa những tiếng gào thét cuồng dã có vẻ như có chút không hòa hợp.

Đây chính là một thế giới tàn khốc.

Hứa Mạt chen ra khỏi đám đông, đi về phía lối đi mà Lai Ân đã đi qua trước đó, sau khi bước vào có một cánh cửa đã bị người ta chặn lại:

-Tôi muốn tham gia đấu trường.



Hứa Mạt mở miệng nói, một người bên trong mở cửa, tên còn lại dẫn Hứa Mạt đi vào bên trong lối đi, cũng chính là hậu trường của đấu trường quyết đấu.

Một người phụ nữ đeo kính ăn mặc gợi cảm tiếp đón hắn, trên mặt ả mang theo nụ cười giả dối, hỏi:

-Ngài muốn tham gia đấu trường quyết đấu?

-Đúng.

Hứa Mạt gật đầu.

-Đã biết rõ quy tắc chưa?

Người phụ nữ hỏi.

-Thua thì chết?

Hứa Mạt hỏi.

-Xem tâm trạng của người thắng.

Người phụ nữ cười nói, nhưng ở trong đài chiến đấu, cơ bản người thắng sẽ không thủ hạ lưu tình, đều sẽ lựa chọn giết chết đối thủ.

-Lên sân khấu thì thù lao tính như thế nào?

Hứa Mạt hỏi.

-Xem đối thủ mà cậu khiêu chiến, nhưng mà sau khi ra khỏi đấu trường mới đưa.

Người phụ nữ tươi cười ôn hòa, nếu chết ở trên đấu trường, tất nhiên là không thể ra khỏi đấu trường.

-Nếu tôi khiêu chiến Lai Ân thì thù lao là bao nhiêu?

Hứa Mạt hỏi.

Người phụ nữ sửng sốt, sau lại tươi cười sáng lạn.

Tay mới, muốn khiêu chiến Lai Ân?

Tuy rằng Hứa Mạt mang theo mặt nạ, nhưng dáng người có vẻ nhỏ gầy, nhất là ở trên đấu trường đánh nhau kịch liệt, hắn tuyệt đối là gầy yếu nhất trong gầy yếu, nghe giọng nói thì tuổi cũng không lớn, thế tại sao hắn phải khiêu chiến Lai Ân?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau