Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 31: Không Tin Tưởng

Trước Sau
Hứa Mạt quay đầu nhìn về phía Lăng Dung, nói:

-Trước đây tôi từng nghe kể qua chuyện dùng biểu diễn ảo thuật để bắt cóc trẻ em, những người này đều đeo mặt nạ, không ai biết bọn họ là ai.

-A...

Lăng Dung kinh ngạc kêu một tiếng, trên mặt lộ ra sự lo lắng:

-Vậy phải làm sao bây giờ?

Tiếng nói chuyện của bọn họ bị âm thanh ồn ào xung quanh bao phủ, cũng không có ai khác nghe được.

-Cậu ở đó nói bậy bạ gì đó, nơi này là thành bang chính của thế giới ngầm, nơi nơi đều có đội chấp hành pháp luật tuần tra, an ninh vô cùng tốt, cậu cho rằng đây là chợ đen chắc?

Tinh Vân trách cứ nói, hiển nhiên là vì cô cho rằng Hứa Mạt đã đi tới chợ đen nên mới có thể có phỏng đoán lung tung như vậy.

Hứa Mạt nhìn lướt qua Tinh Vân, mặt không chút thay đổi, nhìn thấy ánh mắt của hắn, Tinh Vân có chút tức giận, nhìn lên sân khấu nói:

-Màn biểu diễn bắt đầu rồi, cậu chờ nhìn cho rõ đi.

Hứa Mạt cũng nhìn chằm chằm vị ảo thuật gia bên kia, không để ý đến Tinh Vân, hắn đã xem qua nhiều màn ảo thuật, huống chi là ở thế giới ngầm này.

Màn biểu diễn ảo thuật chuẩn bị một cái rương rất lớn, có mấy đứa nhỏ đang hưng phấn chui vào trong rương, thời điểm bọn nhỏ đi vào cười tới mức vô cùng vui vẻ, dường như thực sự đang chờ mong điều gì phát sinh.

Hứa Mạt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hé ra khỏi rương, bọn nhỏ vẫn chưa biết mình sắp gặp phải điều gì, mà hiện tại hắn cũng không làm được cái gì, Tinh Vân không tin hắn, tất nhiên người xa lạ cũng sẽ không tin.

Ngay khi rương được khép lại, trái tim của Hứa Mạt cũng nhảy lên.

Ảo thuật gia bắt đầu biểu diễn khoa trương, đúng lúc này phía dưới rương mở ra, mặt đất xuất hiện khoảng tối, Hứa Mạt nghe được tiếng kinh hô trầm thấp của bọn trẻ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không nghe thấy nữa.

-Phía dưới có người, là để khởi động cơ quan ngầm.

Hứa Mạt nhìn chằm chằm ảo thuật gia, lúc rương được mở ra đã rỗng tuếch, mấy đứa nhỏ đều biến mất không thấy.

Đám đông ngẩng đầu nhìn về phía trước, cũng không thấy người.

-Tiếp sau đây, chúng ta sẽ để các bạn nhỏ xuất hiện, mong mọi người cùng nhau chứng kiến điều kỳ diệu này.

Trợ thủ của ảo thuật gia nói xong mở rương ra, chuẩn bị đi vào cùng với ảo thuật gia, người xung quanh sân khấu hoan hô nhiệt tình, ngay cả Tinh Vân cũng có chút hưng phấn, dường như có chút mong chờ kỳ tích sắp xảy ra.

Sắc mặt Hứa Mạt thay đổi, đây chắc chắn là đang trốn thoát.

-Không kịp rồi!

Hứa Mạt nhìn đến chiếc rương đã mở ra, hắn hô:

-Một đám lừa đảo, người phụ nữ tiến vào rương với người ở trên mặt đất có độ dài móng tay không giống nhau, bọn họ cơ bản không phải là cùng một người.

Giọng nói của Hứa Mạt rất lớn, xung quanh rất nhiều người đều nhìn về phía hắn, ngay cả Lăng Dung và Tinh Vân cũng nhìn Hứa Mạt, hắn muốn làm cái gì vậy?

-Cậu nhìn lầm rồi.

Trợ thủ của ảo thuật gia liếc mắt nhìn Hứa Mạt một cái, sau đó không thèm để ý, tiếp tục tiến vào trong rương, những người xung quanh cũng thờ ơ.

-Tôi đoán phía dưới rương có cơ quan, cẩn thận bọn họ chính là đang lừa bán trẻ em.

Hứa Mạt thấy thế tiếp tục nói, mọi người xung quanh nhất thời khe khẽ nói nhỏ, cha mẹ của mấy đứa nhỏ đã đứng ngồi không yên, chạy vọt lên, có người nói:

-Chúng tôi không tham gia nữa, trả đứa nhỏ lại cho tôi.

Đám đông bắt đầu xôn xao, sắc mặt của mấy ảo thuật gia sau lớp mặt nạ cực kỳ khó coi, nếu bị vạch trần, bọn họ muốn chạy thoát rất khó.

-Mọi người không cần nghe cậu bạn này nói hươu nói vượn, sau khi màn biểu diễn chấm dứt, mấy bạn nhỏ tự nhiên sẽ xuất hiện ở trên mặt đất thôi.

Trợ thủ của ảo thuật gia khống chế cảm xúc nói.

-Không được, hiện tại tôi muốn thấy con của tôi.

-Đúng thế, ảo thuật gia các cậu làm cho bọn nhỏ xuất hiện đi.

Liên quan đến an nguy của con cái, bọn họ làm sao có thể không nóng nảy, dù Hứa Mạt có nói hươu nói vượn đi chăng nữa, bọn họ cũng phải nhìn thấy kết quả.

-Mời mọi người đi xuống trước đã.



Trợ thủ của ảo thuật gia tiến lên thuyết phục.

-Các anh muốn làm gì?

-Hay điều cậu ta nói chính là sự thật? Ảo thuật gia, mau đem người giao ra đây.

Phía dưới cũng ồn ào có người nói, tất cả mọi người đều cực kỳ căm ghét đối với việc lừa bán trẻ em.

-Đúng vậy, mau giao người ra.

Đám đông đã loạn cả lên, phát tiển đến mức không thể khống chế.

Thấy người chen nhau đi lên, chỉ thấy bàn tay của ảo thuật gia vung lên, ‘oành’ một tiếng, một cỗ sóng nhiệt đánh tới, ngọn lửa ép người lui bước, một người thậm chí còn bị đốt tóc, cuống quít lấy tay dập lửa.

-Bắt lấy bọn chúng.

Có người la lớn, cha mẹ của mấy đứa trẻ điên cuồng đi lên phía trước.

-Cẩn thận.

Hứa Mạt hô một tiếng, chỉ thấy con dao của trợ thủ ảo thuật gia lúc nói chuyện trước đó xuất hiện, trực tiếp đâm vào bụng một người, tiếng thét chói tai truyền ra, mọi người ngay lập tức bị dọa lui bước.

-Giết người, mau gọi cho đội chấp pháp.

Âm thanh náo loạn ở bốn phía.

Lăng Dung và Tinh Vân cũng bị dọa sợ, chỉ thấy Lăng Dung ôm đầu Yêu nhi ngồi trên xe ngựa, người xung quanh đều đang bối rối chạy đi, sợ tới mới khiến con ngựa bất an xao động.

Hứa Mạt nhìn chằm chằm bên kia, tinh thần lực phóng thích, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thời điểm tên ảo thuật gia kia bị người bắt lấy đã phun ra một ngụm ngọn lửa, ép người lui ra, nhưng cha mẹ của mấy đứa nhỏ vẫn phóng tới như trước.

Ảo thuật gia lại phun ra một ngụm nước, ngọn lửa bùng lên, nhưng lúc này ngọn lửa lại không chống chế được phương hướng nên đánh thẳng vào hắn ta, hơn nữa lửa càng ngày càng to.

Một làn sóng lửa to khủng khiếp nuốt trọn hắn, hắn hét lên một tiếng, phát ra tiếng thét đau đớn, kẻ đồng hành nhìn hắn một cái rồi hướng mặt sau chạy trốn, không cứu hắn, lửa càng lúc càng lớn, bọc quanh cơ thể của ảo thuật gia, khiến hắn lăn lộn trên đất, trông vô cùng thảm.

-Mau đập vỡ mặt sàn.

Hứa Mạt khống chế ngọn lửa sau lại la lớn, cha mẹ của mấy đứa nhỏ đã nâng cái rương lên, nghe thấy Hứa Mạt nhắc nhở bọn họ dẫm mạnh lên mặt đất, quả nhiên phía dưới trống không liền rất nhanh đã bị đạp vỡ.

Cảm giác của Hứa Mạt nháy mắt xâm lấn, người phía dưới dường như biết được trên mặt đất đã xảy ra biến cố, bắt đầu đi theo thông đạo chạy trốn.

Có cha mẹ của đứa nhỏ nào đó trực tiếp nhảy vào thông đạo, lớn tiếng gọi tên con mình.

Hứa Mạt thấy một màn như vậy có chút yên tâm, nhưng lúc này chỉ thấy con dao của trợ thủ đang đâm về phía hắn, còn đám người thì điên cuồng né tránh.

-Hứa Mạt!

Lăng Dung kinh hãi kêu lên, Hứa Mạt nhìn chằm chằm đối phương, khi con dao của đối phương đâm tới, hắn nghiêng người tránh thoát, đứng ở trên xe ngựa đạp một cước, đạp đối phương lui xuống, cùng lúc đó người lái xe Khố Bách bay lên đá ra một cước, trực tiếp đá vào đầu đối phương đạp ngã xuống mặt đất, nhưng hắn vẫn không dời đi, đứng trước người Tinh Vân bảo hộ cô.

Đối phương bò dậy, xoay người chạy thoát.

Tinh Vân và Lăng Dung vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi run rẩy.

-Cô Tinh Vân, đội chấp pháp sẽ tới rất nhanh để khống chế cục diện này chứ?

Hứa Mạt hỏi Tinh Vân.

-Hả?

Tinh Vân sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt Hứa Mạt có chút phức tạp, vừa rồi cô còn nói Hứa Mạt nói hươu nói vượn, không ngờ tới bọn chúng thật sự là bọn buôn người, nếu không phải có Hứa Mạt, bọn chúng đã đạt được mục đích rồi.

-Ừm, khu vực thành phố chính có nhiều đội tuần tra hơn, an ninh trật tự cũng tương đối tốt hơn, bọn họ biết được tình huống rồi chắc là sẽ chạy tới rất nhanh.

Tinh Vân gật đầu nói:

-Không ngờ tới thật sự có người phạm tội trắng trợn như vậy, quá ghê tởm.

-Chắc bọn chúng sẽ không chạy thoát được, chúng ta đi trước đi.

Hứa Mạt mở miệng nói, hắn chỉ có thể làm được đến đây, dù sao cũng không tiện để ra tay.

Đám đông bên kia đã tản ra, xe ngựa có thể đi qua, người lái xe Khố Bách lại tiếp tục đánh xe ngựa đi về phía trước.



-Hứa Mạt, lá gan của anh to quá.

Xe ngựa rời khỏi nơi vừa phát sinh sự việc, Lăng Dung nghĩ lại thấy sợ mà nói, may mà không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là cô, cô cũng sẽ làm như vậy.

Ngoại trừ kinh hãi còn có cả ngạc nhiên vui mừng, Hứa Mạt thật sự rất dũng cảm.

Tinh Vân cũng nhìn Hứa Mạt, ánh mắt có chút phức tạp.

-Vừa rồi hiểu lầm cậu rồi.

Tinh Vân nhẹ nói với Hứa mạt, nhưng cũng chỉ đơn giản như vậy, cũng không xin lỗi, đối với cô mà nói, đi xin lỗi người hầu có chút khó khăn, rất khó để qua được ngưỡng cửa này, tuy rằng cô cũng có chút bội phục lòng dũng cảm của Hứa Mạt.

Hứa Mạt quay đầu lại, nói:

-Cô Tinh Vân đang nói với tôi à?

-Ừm.

Tinh Vân gật đầu, lại dời ánh mắt nhìn về nơi khác.

-Không sao.

Hứa Mạt không để ý nữa, cũng không mong chờ Tinh Vân sẽ đặt lòng tự trọng cao quý của cô xuống.

Trên xe ngựa không một ai nói chuyện, lâm vào sự trầm mặc ngắn ngủi, rẽ qua một con đường phía trước, xung quanh dần trống trải, phía trước có một toà kiến trúc huy hoàng, Tinh Vân nhìn về phía bên đó, thấp giọng nói:

-Tới rồi.

Xe ngựa chạy tới khu vực của nhà thời.

Kiến trúc màu trắng thuần tượng trưng cho sự tinh khiết không nhiễm bụi, trên tòa kiến trúc còn có bồ câu trắng, có âm nhạc nhẹ nhàng thanh thúy truyền ra từ bên trong, làm cho người ta cảm thấy được sự yên bình, bên ngoài ngoại trừ bọn họ, còn có không ít chiếc xe đang tiến lại đây.

-Tinh Vân.

Chỉ thấy từ một chiếc xe ngựa khác có một người đang bước xuống, gọi một tiếng về bên này.

-Tô Tây.

Tinh Vân nhìn thấy đối phương thì vẫy vẫy tay, giới thiệu với Lăng Dung, nói:

-Đó là Tô Tây, là cô ấy đã chia sẻ bài Windy Hill cùng với bạn bè ở lễ hội âm nhạc.

-Ừm.

Lăng Dung đáp lại, nhìn về phía Tô Tây mỉm cười gật đầu.

Tô Tây cũng nhìn thấy cô, nhưng lại chỉ nhìn thoáng qua liền đem ánh mắt rời đi, cũng không đáp lại.

Đoàn người dừng xe ngựa trước nhà thờ, Hứa Mạt dường như nhớ tới điều gì, hắn nói với Lăng Dung:

-Cô Lăng Dung, mọi người đi vào trước, tôi quay về đó xem thử.

-Anh muốn đi đâu?

Lăng Dung nghe Hứa Mạt, trong lời nói có chút khẩn trương.

-Cô Lăng Dung yên tâm, tôi chỉ muốn đi xem xem những kẻ đó đã bị đội chấp pháp bắt lại hay chưa thôi.

Hứa Mạt nói:

-Tôi sẽ thật cẩn thận.

Lăng Dung nghe thấy lời nói của Hứa Mạt, có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu nói:

-Vậy anh không cần xuất đầu lộ diện như trước đâu đấy, giao cho đội chấp pháp là được.

-Tôi hiểu rồi.

Hứa Mạt gật gật đầu, sau đó tạm biệt Lăng Dung, xoay người rời đi.

Hắn cảm thấy có chút không đúng lắm, nếu trị an thật sự tốt, những người đó làm sao lại dám trắng trợn lợi dụng ảo thuật để phạm tội như vậy.

Hắn căn bản không tin tưởng đội chấp pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau