Chương 34: Tiếng Súng Trong Nhà Thờ
Lời nói của Hứa Mạt khiến cả nhà thờ im lặng. Biểu diễn trực tiếp truyền cảm hứng cho Tô Tây ư?
Y Lâm Na nhìn về phía Hứa Mạt, Hứa Mạt tự xưng là người hầu có vẻ còn điềm tĩnh hơn chủ nhân của mình. Hơn nữa cô cũng không hoàn toàn tin tưởng Tô Tây. Nhưng trong cuộc tranh cãi giữa Tô Tây và Lăng Dung, rõ ràng Tô Tây chiếm thế thượng phong, cô không còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ theo dõi diễn biến tình hình.
-Được.
Y Lâm Na gật đầu, đồng ý cho Hứa Mạt cơ hội.
Lăng Dung cũng nhìn về phía Hứa Mạt, chỉ thấy Hứa Mạt cười nói:
-Lăng Dung tiểu thư, mấy ngày trước cô nói trong giấc mơ đã nghe bản nhạc “Sinh Mạng Của Linh Hồn”, không biết cô có thể cho Tô Tây tiểu thư chút cảm hứng được không.
Lăng Dung đương nhiên hiểu được ý đồ của Hứa Mạt, cô có chút giật mình nhìn Hứa Mạt. Điều này cũng đã xác nhận suy đoán của cô. Rất có thể Hứa Mạt chính là chủ nhân của những sáng tác âm nhạc này. Cô cũng tò mò hỏi qua, Hứa Mạt không thừa nhận mà chỉ nói là nghe thấy ở trong giấc mơ.
-Ừ.
Lăng Dung gật đầu.
-Lăng Dung tiểu thư cố lên.
Hứa Mạt mỉm cười khích lệ nói.
Lăng Dung đi ra ngoài, ôm đàn đi tới bên cạnh Y Lâm Na, giờ phút này cô tựa hồ chìm vào thế giới âm nhạc kỳ ảo.
Những ngón tay lướt trên dây, âm sắc tuyệt đẹp của một bản nhạc không thua kém “Thung lũng gió” nhảy múa trong nhà thờ, trong nháy mắt liền đưa người ta vào một loại khung cảnh tuyệt vời, đó là vẻ đẹp khác với “Thung lũng gió”.
Sắc mặt Tô Tây thay đổi, có hơi khó coi.
Y Lâm Na thì lộ ra vẻ kinh ngạc, đắm chìm vào bên trong âm nhạc.
-Lăng Dung tiểu thư, nếu cô đánh tiếp nữa thì Tô Tây tiểu thư đây còn sáng tác thế nào nữa?
Hứa Mạt ngắt tiếng đàn của Lăng Dung, trong lời nói chứa đầy sự mỉa mai.
Y Lâm Na có chút vẫn chưa thỏa mãn, lại nghe Tô Tây nói:
-Cái này chẳng thể chứng minh được điều gì cả.
Hứa Mạt liếc nhìn Tô Tây vẫn chưa bỏ cuộc, nói:
-Lăng Dung tiểu thư, còn bài “Lâu đài trên không” mà cô yêu thích nhất nữa.
-Được.
Lăng Dung gật nhẹ, tiếp tục đánh đàn, giai điệu tuyệt mỹ của “Lâu đài trên không” vang lên, cả nhà thờ lặng đi, nét mặt Tô Tây cực kỳ xấu hổ.
Lần này không cần Hứa Mạt nhắc nhở, Lăng Dung tự mình dừng lại. cô không muốn nhạc của Hứa Mạt bị người khác “đạo nhái”.
Trong nhà thờ yên tĩnh không ai nói chuyện. Đúng sai rõ ràng không cần nói gì thêm. Có thể sáng tác được như kia, Lăng Dung sao chỉ có thể truyền cảm hứng sáng tác?
-Bản nhạc rất xuất sắc, cám ơn Lăng Dung tiểu thư.
Y Lâm Na phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà thờ, vỗ tay cho Lăng Dung vỗ tay. Lập tức cả nhà thờ đều là tiếng vỗ tay, như thể quên đi những gì xảy ra lúc trước.
-Xem ra tính cách quý tộc và gia đình không có quan hệ tuyệt đối. Mục sư, Chúa sẽ tha thứ kẻ đạo văn và người nói xấu sao?
Hứa Mạt hỏi mục sư. Tất nhiên hắn không hề quên.
Mục sư nhìn về phía Tô Tây, chỉ thấy Tô Tây cúi đầu xin lỗi:
-Xin lỗi Lăng Dung tiểu thư. Mặc dù tôi là người hoàn thiện “Thung lũng gió” nhưng bản nhạc hoàn chỉnh nhất vẫn là đến từ Lăng Dung tiểu thư. Lăng Dung tiểu thư mới là tác giả ban đầu.
-Tác giả ban đầu là cái gì?
Hứa Mạt cảm thấy lời nói của Tô Tây hơi buồn cười. Nói như thế thì cô là tác giả tiếp theo hả?
-Tô Tây tiểu thư đã xin lỗi rồi. Chúa sẽ tha thứ tất cả cả những ai biết lỗi của mình.
Mục sư đáp lại lời trước đó của Hứa Mạt.
-Lăng Dung tiểu thư, chúng ta quay về thôi.
Hứa Mạt nói với Lăng Dung. Hắn cảm thấy nhà thờ này có chút ghê tởm.
-Ừm.
Lăng Dung gật đầu, ôm đàn đi trở về.
-Ầm…
Một tiếng súng đột ngột vang lên, rất nhiều người trong nhà thờ thét chói tai, trái tim của mọi người đều nhảy liên hồi, quay đầu ra cửa nhìn thì thấy một nhân viên công tác ngã xuống.
-Ầm!
Lại là một tiếng súng khác vang lên, một người nữa trực tiếp bị đạn bắn trúng gục xuống.
Tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, mọi người trong nhà đều nằm sấp dưới gầm bàn, đàn trong tay Lăng Dung cũng vứt đi, ôm đầu di chuyển về bên cạnh để tránh né, thân thể không ngừng run rẩy.
-Anh ơi...
Yêu nhi bị dọa khóc, Hứa Mạt ôm cô xổm trên mặt đất, lấy tay bịt lỗ tai của cô lại, nhẹ giọng an ủi:
-Có anh ở đây, Yêu nhi đừng sợ.
Tinh Vân trốn sau Hứa Mạt, cơ thể dựa vào Hứa Mạt, hai tay không tự chủ được nắm lấy quần áo Hứa Mạt, thân thể cũng run rẩy không ngừng.
-Hứa Mạt.
Lăng Dung hét lên một tiếng, thanh âm có chút hốt hoảng.
-Lăng Dung tiểu thư, ở yên đó, đừng nhúc nhích.
Hứa Mạt bình tĩnh nói, Tinh Vân ở sau lưng càng nắm chặt áo quần của hắn hơn.
-Tinh Vân tiểu thư.
Phu xa Khố Bạch của Tinh Vân cũng bò tới dưới gầm bàn, càng lúc càng bò gần tới bên này. Hứa Mạt cảm thấy Khố Bạch cực kỳ tỉnh táo, xem ra cũng không hè đơn giản. Cùng lúc đó, cảm giác lực của hắn khuếch tán ra bên ngoài thì nhìn thấy hai bóng người sải bước đi về phía nhà thờ, bên ngoài còn ẩn nấp một tên xạ thủ.
Điều khiến Hứa Mạt kinh ngạc là, một trong hai người hắn đã từng gặp rồi mà còn là tận hai lần. Một lần là ở chợ đen, lần kia thì cách đây không lâu ở trên đường phố, chỉ là lần này đối phương đeo mặt nạ.
Rốt cuộc hắn là ai vậy?
Tên xạ thủ đang ẩn nấp trong bóng tối kia là cô gái trước kia dùng súng bắn trúng Lưu Tinh Tiêu của hắn sao?
Hai người đi vào nhà thờ, chia ra đứng ở hai bên, nhường ra vị trí trung tâm, không che khuất tầm nhìn của người bắn tỉa.
Cái tên mà Hứa Mạt gặp lần trước vẫn là trang phục ở chợ đen, mặc áo giáp da, tay đeo găng kim loại.
Người còn lại thì vóc dáng hơi thấp bé một chút, hai tay cầm súng vuốt vuốt chơi đùa, đeo mặt nạ quỷ.
Y Lâm Na nhìn về phía Hứa Mạt, Hứa Mạt tự xưng là người hầu có vẻ còn điềm tĩnh hơn chủ nhân của mình. Hơn nữa cô cũng không hoàn toàn tin tưởng Tô Tây. Nhưng trong cuộc tranh cãi giữa Tô Tây và Lăng Dung, rõ ràng Tô Tây chiếm thế thượng phong, cô không còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ theo dõi diễn biến tình hình.
-Được.
Y Lâm Na gật đầu, đồng ý cho Hứa Mạt cơ hội.
Lăng Dung cũng nhìn về phía Hứa Mạt, chỉ thấy Hứa Mạt cười nói:
-Lăng Dung tiểu thư, mấy ngày trước cô nói trong giấc mơ đã nghe bản nhạc “Sinh Mạng Của Linh Hồn”, không biết cô có thể cho Tô Tây tiểu thư chút cảm hứng được không.
Lăng Dung đương nhiên hiểu được ý đồ của Hứa Mạt, cô có chút giật mình nhìn Hứa Mạt. Điều này cũng đã xác nhận suy đoán của cô. Rất có thể Hứa Mạt chính là chủ nhân của những sáng tác âm nhạc này. Cô cũng tò mò hỏi qua, Hứa Mạt không thừa nhận mà chỉ nói là nghe thấy ở trong giấc mơ.
-Ừ.
Lăng Dung gật đầu.
-Lăng Dung tiểu thư cố lên.
Hứa Mạt mỉm cười khích lệ nói.
Lăng Dung đi ra ngoài, ôm đàn đi tới bên cạnh Y Lâm Na, giờ phút này cô tựa hồ chìm vào thế giới âm nhạc kỳ ảo.
Những ngón tay lướt trên dây, âm sắc tuyệt đẹp của một bản nhạc không thua kém “Thung lũng gió” nhảy múa trong nhà thờ, trong nháy mắt liền đưa người ta vào một loại khung cảnh tuyệt vời, đó là vẻ đẹp khác với “Thung lũng gió”.
Sắc mặt Tô Tây thay đổi, có hơi khó coi.
Y Lâm Na thì lộ ra vẻ kinh ngạc, đắm chìm vào bên trong âm nhạc.
-Lăng Dung tiểu thư, nếu cô đánh tiếp nữa thì Tô Tây tiểu thư đây còn sáng tác thế nào nữa?
Hứa Mạt ngắt tiếng đàn của Lăng Dung, trong lời nói chứa đầy sự mỉa mai.
Y Lâm Na có chút vẫn chưa thỏa mãn, lại nghe Tô Tây nói:
-Cái này chẳng thể chứng minh được điều gì cả.
Hứa Mạt liếc nhìn Tô Tây vẫn chưa bỏ cuộc, nói:
-Lăng Dung tiểu thư, còn bài “Lâu đài trên không” mà cô yêu thích nhất nữa.
-Được.
Lăng Dung gật nhẹ, tiếp tục đánh đàn, giai điệu tuyệt mỹ của “Lâu đài trên không” vang lên, cả nhà thờ lặng đi, nét mặt Tô Tây cực kỳ xấu hổ.
Lần này không cần Hứa Mạt nhắc nhở, Lăng Dung tự mình dừng lại. cô không muốn nhạc của Hứa Mạt bị người khác “đạo nhái”.
Trong nhà thờ yên tĩnh không ai nói chuyện. Đúng sai rõ ràng không cần nói gì thêm. Có thể sáng tác được như kia, Lăng Dung sao chỉ có thể truyền cảm hứng sáng tác?
-Bản nhạc rất xuất sắc, cám ơn Lăng Dung tiểu thư.
Y Lâm Na phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà thờ, vỗ tay cho Lăng Dung vỗ tay. Lập tức cả nhà thờ đều là tiếng vỗ tay, như thể quên đi những gì xảy ra lúc trước.
-Xem ra tính cách quý tộc và gia đình không có quan hệ tuyệt đối. Mục sư, Chúa sẽ tha thứ kẻ đạo văn và người nói xấu sao?
Hứa Mạt hỏi mục sư. Tất nhiên hắn không hề quên.
Mục sư nhìn về phía Tô Tây, chỉ thấy Tô Tây cúi đầu xin lỗi:
-Xin lỗi Lăng Dung tiểu thư. Mặc dù tôi là người hoàn thiện “Thung lũng gió” nhưng bản nhạc hoàn chỉnh nhất vẫn là đến từ Lăng Dung tiểu thư. Lăng Dung tiểu thư mới là tác giả ban đầu.
-Tác giả ban đầu là cái gì?
Hứa Mạt cảm thấy lời nói của Tô Tây hơi buồn cười. Nói như thế thì cô là tác giả tiếp theo hả?
-Tô Tây tiểu thư đã xin lỗi rồi. Chúa sẽ tha thứ tất cả cả những ai biết lỗi của mình.
Mục sư đáp lại lời trước đó của Hứa Mạt.
-Lăng Dung tiểu thư, chúng ta quay về thôi.
Hứa Mạt nói với Lăng Dung. Hắn cảm thấy nhà thờ này có chút ghê tởm.
-Ừm.
Lăng Dung gật đầu, ôm đàn đi trở về.
-Ầm…
Một tiếng súng đột ngột vang lên, rất nhiều người trong nhà thờ thét chói tai, trái tim của mọi người đều nhảy liên hồi, quay đầu ra cửa nhìn thì thấy một nhân viên công tác ngã xuống.
-Ầm!
Lại là một tiếng súng khác vang lên, một người nữa trực tiếp bị đạn bắn trúng gục xuống.
Tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, mọi người trong nhà đều nằm sấp dưới gầm bàn, đàn trong tay Lăng Dung cũng vứt đi, ôm đầu di chuyển về bên cạnh để tránh né, thân thể không ngừng run rẩy.
-Anh ơi...
Yêu nhi bị dọa khóc, Hứa Mạt ôm cô xổm trên mặt đất, lấy tay bịt lỗ tai của cô lại, nhẹ giọng an ủi:
-Có anh ở đây, Yêu nhi đừng sợ.
Tinh Vân trốn sau Hứa Mạt, cơ thể dựa vào Hứa Mạt, hai tay không tự chủ được nắm lấy quần áo Hứa Mạt, thân thể cũng run rẩy không ngừng.
-Hứa Mạt.
Lăng Dung hét lên một tiếng, thanh âm có chút hốt hoảng.
-Lăng Dung tiểu thư, ở yên đó, đừng nhúc nhích.
Hứa Mạt bình tĩnh nói, Tinh Vân ở sau lưng càng nắm chặt áo quần của hắn hơn.
-Tinh Vân tiểu thư.
Phu xa Khố Bạch của Tinh Vân cũng bò tới dưới gầm bàn, càng lúc càng bò gần tới bên này. Hứa Mạt cảm thấy Khố Bạch cực kỳ tỉnh táo, xem ra cũng không hè đơn giản. Cùng lúc đó, cảm giác lực của hắn khuếch tán ra bên ngoài thì nhìn thấy hai bóng người sải bước đi về phía nhà thờ, bên ngoài còn ẩn nấp một tên xạ thủ.
Điều khiến Hứa Mạt kinh ngạc là, một trong hai người hắn đã từng gặp rồi mà còn là tận hai lần. Một lần là ở chợ đen, lần kia thì cách đây không lâu ở trên đường phố, chỉ là lần này đối phương đeo mặt nạ.
Rốt cuộc hắn là ai vậy?
Tên xạ thủ đang ẩn nấp trong bóng tối kia là cô gái trước kia dùng súng bắn trúng Lưu Tinh Tiêu của hắn sao?
Hai người đi vào nhà thờ, chia ra đứng ở hai bên, nhường ra vị trí trung tâm, không che khuất tầm nhìn của người bắn tỉa.
Cái tên mà Hứa Mạt gặp lần trước vẫn là trang phục ở chợ đen, mặc áo giáp da, tay đeo găng kim loại.
Người còn lại thì vóc dáng hơi thấp bé một chút, hai tay cầm súng vuốt vuốt chơi đùa, đeo mặt nạ quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất