Chương 41: Quyến Rũ
Vừa nhìn thì cửa hàng này nhỏ đến đáng thương, nhưng mặt sau lại rất lớn, giống như một cái hộp cực lớn, hiển nhiên bên trong cất giấu đồ vật gì đó, lúc Hứa Mạt nhìn vào bên trong, phát hiện một cánh cửa sắt, ngăn cản cảm giác của hắn.
Hứa Mạt tiến lên phía trước, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy người thiếu niên đang cúi đầu chơi khối rubik nói:
-Không bán.
Hứa Mạt nhìn vào bên trong cửa hàng, nó trông giống như một cửa hàng sửa chữa máy móc, bừa bãi lộn xộn.
-Tôi đang tìm người.
Hứa Mạt nói.
Người thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt một chút, nhìn thấy Hứa Mạt đeo mặt nạ, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên, hắn ở chợ đen cái gì cũng đều thấy qua.
Hứa Mạt nhìn thấy đối phương thoạt nhìn rất non nớt, so với hắn thậm chí còn nhỏ hơn một chút, tay rất trắng.
Hắn híp mắt hỏi:
-Ngươi tìm ai?
-Chị Điệp.
Hứa Mạt nói.
-Ta không biết.
Thiếu niên nghe được Hứa Mạt nói, biểu lộ không có chút nào thay đổi, cúi đầu tiếp tục chơi khối rubik, dường như thật sự không biết. Thậm chí khiến Hứa Mạt còn tự hỏi liệu mình có tìm nhầm chỗ hay không.
Hứa Mạt vươn tay lấy ra một con dao găm đặt lên bàn.
Động tác trên tay của thiếu niên kia đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm con dao găm trên bàn trước mặt, con dao găm này không sáng lắm, nhìn cũng không sắc bén, nhưng có khắc hai chữ “Thiên Hành"
-Ngươi lấy ở đâu ra?
Thiếu niên ngẩng đầu híp mắt thành một cái khe, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Mạt, dường như có chút lạnh lùng.
-Có người đưa cho tôi, để tôi đi tìm chị Điệp.
Hứa Mạt trả lời.
-Ai?
Cậu bé tiếp tục hỏi.
-Nhà thờ!
Hứa Mạt nói.
Thiếu niên nhìn Hứa Mạt chằm chằm một lát, sau đó nhảy khỏi ghế ngồi, đóng cửa hàng, quay người nói:
-Đi theo ta.
Hứa Mạt đi vòng qua bàn, đi theo đối phương vào trong quán, bên trong có một cánh cửa hẹp, sau khi đi qua là cánh cổng sắt mà Hứa Mạt nhìn thấy. Thiếu niên đưa bàn tay đặt vào một vị trí trên cánh cửa, nó lập tức mở ra khiến Hứa Mạt lộ ra vẻ ngạc nhiên
Sau khi cánh cổng sắt mở ra, xuất hiện một lối đi hẹp, người thiếu niên ra hiệu cho Hứa Mạt đi vào, Hứa Mạt không chút do dự đi vào, người thanh niên đi theo, sau đó đóng cổng sắt lại.
Bên trong giống như không gian khép kín, xuyên qua là lối đi vừa dài vừa hẹp, Hứa Mạt nhìn về phía hai bên, con ngươi hơi co lại.
Nơi này trông giống như một nhà máy cũ bị bỏ hoang, vừa trông giống như một kho vũ khí nhỏ, với các bộ phận vũ khí ở khắp mọi nơi.
Trong nhà máy bỏ hoang này, có rất nhiều súng đã được lắp ráp và các loại vũ khí khác nhau, ở giữa còn có một chiến trường cũ.
Một người đàn ông vạm vỡ không mặc áo sơ mi xuất hiện trước mặt Hứa Mạt, hắn ta cao hai mét, khắp người đều có cơ bắp rắn chắc, từ khi Hứa Mạt bước vào đã nhìn chằm chằm vào hắn ta.
-Bùm!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên, không khí xung quanh run lên, âm thanh có chút chói tai, nhưng Hứa Mạt không có phản ứng gì, hắn đã sớm biết.
Có người phía trước đang tập bắn.
Tiếng súng nổ liên tục vang lên, Hứa Mạt đi tới chỗ bắn thì dừng lại, trước mặt hắn là một người phụ nữ mặc áo khoác da đen bó sát và quần da đang tập luyện, Hứa Mạt liếc nhìn bia súng đang di động, từng phát bắn đều trúng tâm.
Một lúc sau, người phụ nữ cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn Hứa Mạt.
Hứa Mạt cũng nhìn cô ta, chiếc áo khoác da bó sát màu đen tôn lên những đường cong hoàn hảo của cô, dáng người chuẩn chữ S, khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài buộc sau lưng.
Không chỉ có dáng người mà dung mạo, chiều cao, khí chất đều không chê vào đâu được, tính cả đời trước Hứa Mạt cũng chưa từng thấy qua trình độ này.
-Chính là cô ta!
Hứa Mạt thầm nghĩ.
Thiếu niên ban nãy đã đem con dao của Hứa Mạt đưa cho cô ta, sau đó nhỏ giọng nói vài câu, người phụ nữ yên lặng nghe, nhìn chằm chằm Hứa Mạt nói:
-Thợ săn?
-Là ta.
Hứa Mạt gật đầu.
-Vù!
Người phụ nữ kia đột nhiên di chuyển, tiến lên hai bước, chân thon dài nâng lên, trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh cực kỳ lớn, nhưng lại là sức mạnh vô cùng mỹ lệ, dưới chân mũi giày cao gót giống như dao găm quét về phía mặt Hứa Mạt.
Hứa Mạt lúc này đã cảm nhận được động tác của đối phương, hắn ngửa người ra sau, giày cao gót xẹt qua, vô cớ dừng lại trước mặt hắn, sau đó đi thẳng xuống dưới, lúc này quán tính mất tác dụng.
Hứa Mạt dùng chân phải giẫm trên mặt đất, thân thể lui về phía sau, hiện tại thân thể của hắn đã không còn như trước.
Đôi giày cao gót đáp xuống đất phát ra tiếng động nhưng gót không gãy, người phụ nữ lao về phía trước. Lại là một cước đá thẳng về phía Hứa Mạt, một cước này tốc độ cực nhanh, Hứa Mạt đã đoán trước được quỹ đạo của đối phương, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được.
Hắn không né tránh, vươn tay chộp lấy chân đối phương, không ngoài ý muốn, tay hắn nắm lấy mắt cá chân của cô ta, nhưng có một lực rất lớn truyền đến, hắn không cách nào thoát khỏi lực đó.
-Phốc!
Thân thể Hứa Mạt bị đánh trúng, hắn cố chấp không buông tay, còn nắm chặt chân đối phương, muốn cùng cô ta ngã xuống, lại thấy thân thể người phụ nữ bay lên không trung, còn lại một chân quét về phía hắn, Hứa Mạt chỉ có thể buông tay, chỉ dùng động tác cực kỳ miễn cưỡng tránh đi một cước này.
Liên tục lui về phía sau, Hứa Mạt liếc nhìn ngực mình, cảm thấy có chút đau, nhưng đối phương lại tỏ ra thương xót, đánh hắn một cái liền lui lại.
-Tốc độ phản ứng không tệ.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Hứa Mạt nói:
-Ngươi cất giấu binh khí ở đâu?
-Không cần.
Hứa Mạt đáp.
-Tại sao ngươi lại xuất hiện trong nhà thờ?
Người phụ nữ lại hỏi.
-Tham dự buổi hòa nhạc.
Hứa Mạt trả lời.
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, nhìn Hứa Mạt nói:
-Nếu ngươi đã tới nơi này, không phải nên thành thật với nhau sao?
Hứa Mạt cởi mũ áo choàng, sau đó tháo mặt nạ ra.
Tất nhiên quyết định tới đây, hắn tự nhiên là có kế hoạch, đương nhiên từ kinh nghiệm ngày đó hắn có thể biết được, đối phương là một tổ chức tương đối đặc thù, hắn đã tới đây rồi, không bại lộ thân phận mà muốn rời khỏi sợ là không có khả năng.
Hứa Mạt tháo mặt nạ lộ ra khuôn mặt hơi non nớt khiến người phụ nữ sửng sốt, sau khi Hứa Mạt đến, cô vẫn bình tĩnh cho đến khi phát hiện ra rằng 'thợ săn' trong đấu trường vậy mà lại là một thiếu niên mới mười lăm, mười sáu tuổi.
-Thì ra là một em trai!
Người phụ nữ đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, mang theo vài phần quyến rũ khiến cho người khác không khỏi say mê!
Hứa Mạt tiến lên phía trước, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy người thiếu niên đang cúi đầu chơi khối rubik nói:
-Không bán.
Hứa Mạt nhìn vào bên trong cửa hàng, nó trông giống như một cửa hàng sửa chữa máy móc, bừa bãi lộn xộn.
-Tôi đang tìm người.
Hứa Mạt nói.
Người thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt một chút, nhìn thấy Hứa Mạt đeo mặt nạ, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên, hắn ở chợ đen cái gì cũng đều thấy qua.
Hứa Mạt nhìn thấy đối phương thoạt nhìn rất non nớt, so với hắn thậm chí còn nhỏ hơn một chút, tay rất trắng.
Hắn híp mắt hỏi:
-Ngươi tìm ai?
-Chị Điệp.
Hứa Mạt nói.
-Ta không biết.
Thiếu niên nghe được Hứa Mạt nói, biểu lộ không có chút nào thay đổi, cúi đầu tiếp tục chơi khối rubik, dường như thật sự không biết. Thậm chí khiến Hứa Mạt còn tự hỏi liệu mình có tìm nhầm chỗ hay không.
Hứa Mạt vươn tay lấy ra một con dao găm đặt lên bàn.
Động tác trên tay của thiếu niên kia đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm con dao găm trên bàn trước mặt, con dao găm này không sáng lắm, nhìn cũng không sắc bén, nhưng có khắc hai chữ “Thiên Hành"
-Ngươi lấy ở đâu ra?
Thiếu niên ngẩng đầu híp mắt thành một cái khe, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Mạt, dường như có chút lạnh lùng.
-Có người đưa cho tôi, để tôi đi tìm chị Điệp.
Hứa Mạt trả lời.
-Ai?
Cậu bé tiếp tục hỏi.
-Nhà thờ!
Hứa Mạt nói.
Thiếu niên nhìn Hứa Mạt chằm chằm một lát, sau đó nhảy khỏi ghế ngồi, đóng cửa hàng, quay người nói:
-Đi theo ta.
Hứa Mạt đi vòng qua bàn, đi theo đối phương vào trong quán, bên trong có một cánh cửa hẹp, sau khi đi qua là cánh cổng sắt mà Hứa Mạt nhìn thấy. Thiếu niên đưa bàn tay đặt vào một vị trí trên cánh cửa, nó lập tức mở ra khiến Hứa Mạt lộ ra vẻ ngạc nhiên
Sau khi cánh cổng sắt mở ra, xuất hiện một lối đi hẹp, người thiếu niên ra hiệu cho Hứa Mạt đi vào, Hứa Mạt không chút do dự đi vào, người thanh niên đi theo, sau đó đóng cổng sắt lại.
Bên trong giống như không gian khép kín, xuyên qua là lối đi vừa dài vừa hẹp, Hứa Mạt nhìn về phía hai bên, con ngươi hơi co lại.
Nơi này trông giống như một nhà máy cũ bị bỏ hoang, vừa trông giống như một kho vũ khí nhỏ, với các bộ phận vũ khí ở khắp mọi nơi.
Trong nhà máy bỏ hoang này, có rất nhiều súng đã được lắp ráp và các loại vũ khí khác nhau, ở giữa còn có một chiến trường cũ.
Một người đàn ông vạm vỡ không mặc áo sơ mi xuất hiện trước mặt Hứa Mạt, hắn ta cao hai mét, khắp người đều có cơ bắp rắn chắc, từ khi Hứa Mạt bước vào đã nhìn chằm chằm vào hắn ta.
-Bùm!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên, không khí xung quanh run lên, âm thanh có chút chói tai, nhưng Hứa Mạt không có phản ứng gì, hắn đã sớm biết.
Có người phía trước đang tập bắn.
Tiếng súng nổ liên tục vang lên, Hứa Mạt đi tới chỗ bắn thì dừng lại, trước mặt hắn là một người phụ nữ mặc áo khoác da đen bó sát và quần da đang tập luyện, Hứa Mạt liếc nhìn bia súng đang di động, từng phát bắn đều trúng tâm.
Một lúc sau, người phụ nữ cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn Hứa Mạt.
Hứa Mạt cũng nhìn cô ta, chiếc áo khoác da bó sát màu đen tôn lên những đường cong hoàn hảo của cô, dáng người chuẩn chữ S, khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài buộc sau lưng.
Không chỉ có dáng người mà dung mạo, chiều cao, khí chất đều không chê vào đâu được, tính cả đời trước Hứa Mạt cũng chưa từng thấy qua trình độ này.
-Chính là cô ta!
Hứa Mạt thầm nghĩ.
Thiếu niên ban nãy đã đem con dao của Hứa Mạt đưa cho cô ta, sau đó nhỏ giọng nói vài câu, người phụ nữ yên lặng nghe, nhìn chằm chằm Hứa Mạt nói:
-Thợ săn?
-Là ta.
Hứa Mạt gật đầu.
-Vù!
Người phụ nữ kia đột nhiên di chuyển, tiến lên hai bước, chân thon dài nâng lên, trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh cực kỳ lớn, nhưng lại là sức mạnh vô cùng mỹ lệ, dưới chân mũi giày cao gót giống như dao găm quét về phía mặt Hứa Mạt.
Hứa Mạt lúc này đã cảm nhận được động tác của đối phương, hắn ngửa người ra sau, giày cao gót xẹt qua, vô cớ dừng lại trước mặt hắn, sau đó đi thẳng xuống dưới, lúc này quán tính mất tác dụng.
Hứa Mạt dùng chân phải giẫm trên mặt đất, thân thể lui về phía sau, hiện tại thân thể của hắn đã không còn như trước.
Đôi giày cao gót đáp xuống đất phát ra tiếng động nhưng gót không gãy, người phụ nữ lao về phía trước. Lại là một cước đá thẳng về phía Hứa Mạt, một cước này tốc độ cực nhanh, Hứa Mạt đã đoán trước được quỹ đạo của đối phương, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được.
Hắn không né tránh, vươn tay chộp lấy chân đối phương, không ngoài ý muốn, tay hắn nắm lấy mắt cá chân của cô ta, nhưng có một lực rất lớn truyền đến, hắn không cách nào thoát khỏi lực đó.
-Phốc!
Thân thể Hứa Mạt bị đánh trúng, hắn cố chấp không buông tay, còn nắm chặt chân đối phương, muốn cùng cô ta ngã xuống, lại thấy thân thể người phụ nữ bay lên không trung, còn lại một chân quét về phía hắn, Hứa Mạt chỉ có thể buông tay, chỉ dùng động tác cực kỳ miễn cưỡng tránh đi một cước này.
Liên tục lui về phía sau, Hứa Mạt liếc nhìn ngực mình, cảm thấy có chút đau, nhưng đối phương lại tỏ ra thương xót, đánh hắn một cái liền lui lại.
-Tốc độ phản ứng không tệ.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Hứa Mạt nói:
-Ngươi cất giấu binh khí ở đâu?
-Không cần.
Hứa Mạt đáp.
-Tại sao ngươi lại xuất hiện trong nhà thờ?
Người phụ nữ lại hỏi.
-Tham dự buổi hòa nhạc.
Hứa Mạt trả lời.
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, nhìn Hứa Mạt nói:
-Nếu ngươi đã tới nơi này, không phải nên thành thật với nhau sao?
Hứa Mạt cởi mũ áo choàng, sau đó tháo mặt nạ ra.
Tất nhiên quyết định tới đây, hắn tự nhiên là có kế hoạch, đương nhiên từ kinh nghiệm ngày đó hắn có thể biết được, đối phương là một tổ chức tương đối đặc thù, hắn đã tới đây rồi, không bại lộ thân phận mà muốn rời khỏi sợ là không có khả năng.
Hứa Mạt tháo mặt nạ lộ ra khuôn mặt hơi non nớt khiến người phụ nữ sửng sốt, sau khi Hứa Mạt đến, cô vẫn bình tĩnh cho đến khi phát hiện ra rằng 'thợ săn' trong đấu trường vậy mà lại là một thiếu niên mới mười lăm, mười sáu tuổi.
-Thì ra là một em trai!
Người phụ nữ đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, mang theo vài phần quyến rũ khiến cho người khác không khỏi say mê!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất