Chương 50: Sát Nhân Cuối Cùng
Ngoài ra, hắn đã lấy được rất nhiều thông tin hữu ích từ Diệp Thanh Điệp, biết đến sự tồn tại của nguyên lực, gen chiến binh, vũ khí nguyên lực và người cải tạo.
Thế giới này không những tồn tại khoa học công nghệ, mà còn vô cùng tiên tiến.
Nhưng mà, bất kể là nguyên lực, hay là khoa học kỹ thuật, thì trong cuộc sống của người bình thường đều không thể chạm đến, bởi vì hết thảy mọi thứ trong thế giới ngầm này đều bị người kiểm soát, và những 'đại nhân vật’ đó cũng không muốn cho bọn họ biết quá nhiều.
- Xì!
Một trận đau đớn truyền đến, lúc này toàn thân Hứa Mạt rã rời, ngay cả trên mặt cũng có vết bầm tím.
Không phải chỉ nhìn thêm vài lần thôi sao, chị C có cần tàn nhẫn vậy không?
Nghiêm trọng vậy ư!
Bài học đau đớn khiến Hứa Mạt hiểu ra một chân lý, vô luận là ở thế giới nào thì lời nói của phụ nữ tuyệt đối không được tin tưởng, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.
Bên ngoài cửa hàng bách hóa người đến người đi, vẫn vô cùng nhộn nhịp.
Từ xa Hứa Mạt đã nhìn thấy một mỹ nữ mặc váy màu tím đang chơi đùa với Yêu nhi ở bên đường. Cô nhóc cầm trên tay một quả bóng bay, miệng cười như nắng hạ.
-Yêu nhi, coi chừng bóng bay mất.
Lăng Dung đứng cách bọn họ không xa vui vẻ nói.
Ngắm nhìn bức tranh xinh đẹp và yên bình này, Hứa Mạt nhất thời đã quên đi sự tàn khốc nơi thế giới ngầm.
Trước đây, Yêu nhi chưa bao giờ được chơi đùa vui vẻ như thế.
Thiếu nữ dắt cô nhóc là Tinh Vân, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hứa Mạt càng có thiện cảm với Tinh Vân hơn. Ngoại trừ hơi kiêu ngạo ra, cô ấy cũng không phải người xấu, bây giờ sẵn lòng chơi với Yêu nhi, có lẽ bởi vì cô ấy đã trải qua chuyện lần trước.
Hứa Mạt không định quấy rầy Lăng Dung, muốn len lén vào cửa hàng bách hóa, nhưng vừa đi qua, thì đã nghe thấy tiếng Bạch Vi đứng ở cửa hô to:
-Hứa Mạt về rồi!
-Thôi toang!
Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng.
-Hứa Mạt!
-Anh ơi!
Quả nhiên có hai giọng nói truyền đến, Hứa Mạt biết chạy không thoát, yên lặng quay người, Yêu nhi cầm bóng bay chạy đến, Hứa Mạt nhéo nhéo khuôn mặt cô bé.
-Anh hai, mặt của anh bị sao vậy ạ?
Yêu nhi nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Hứa Mạt thì ngây thơ hỏi.
-Hứa Mạt, đã xảy ra chuyện gì?
Hiển nhiên Lăng Dung cũng để ý, sắc mặt thay đổi.
-Không cẩn thận đụng phải.
Hứa Mạt chột dạ nói.
-Sao va chạm lại nghiêm trọng như vậy?
Lăng Dung hơi khẩn trương, kéo Hứa Mặc nói:
-Theo tôi bôi thuốc, Yêu nhi, em ra chơi với chị Tinh Vân nhé!
-Vâng ạ.
Yêu nhi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người chạy tới Tinh Vân, Tinh Vân liếc nhìn Hứa Mạt bên kia, tiếp tục chơi với Yêu nhi.
Lăng Dung lôi kéo Hứa Mạt đến ngồi ở trước cửa ra vào tiệm bách hóa, bản thân thì chạy vào nhà lấy thuốc.
-Sao lại bất cẩn như vậy?
Bạch Vi sau khi thấy cũng mở miệng nói, Hứa Mạt cười khổ.
Lăng Dung đi tới, bôi thuốc mỡ lên trên ngón tay, rồi thoa lên trên mặt Hứa Mạt.
-Xì…
Hứa Mạt nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải trả thù chị C.
-Đau nha!
Lăng Dung dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi, thổi hơi lên mặt Hứa Mạt, một cảm giác râm ran ngứa truyền đến, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ánh mắt Hứa Mặc hơi là lạ.
Lăng Dung vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi chạm mắt với Hứa Mạt, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng lui về phía sau, cúi đầu bôi thuốc mỡ.
-Tiểu thư Lăng Dung, sao hôm nay tiểu thư Tinh Vân lại ở đây lâu như vậy?
Hứa Mạt tò mò hỏi.
-Học nhạc.
Lăng Dung nhìn Hứa Mạt nói:
-Cô ấy nói muốn xin lỗi anh, Hứa Mạt. Mặc dù hôm đó Tinh Vân hơi không đúng, nhưng suy cho cùng cũng không phải cố ý, anh thấy đấy, Yêu nhi chơi với cô ấy rất vui vẻ.
-Ừ!
Hứa Mạt gật đầu, thật ra hắn cũng không để tâm mấy chuyện này.
Trên đường phố, có một chiếc chạy xe gắn máy chạy tới, trên xe có hai người ngồi, đều còn khá trẻ, tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, từ xa đã thấy được bóng dáng xinh đẹp của Tinh Vân.
-Ầm, ầm.....
Âm thanh trầm nặng vang lên, đầu máy gầm rú, dường như đang khoe khoang, bởi khu vực này vẫn có rất ít xe máy.
Trong tiếng gầm rú của xe máy, cả hai huýt sáo gọi Tinh Vân.
Tinh Vân ngẩng đầu nhìn chiếc xe máy đang chạy lại gần, khẽ cau mày, loại hành vi bất lịch sự này khiến cô cảm thấy chán ghét.
-Đây không phải là nhà Ba Tư sao?
Người ngồi đằng trước nói, đột nhiên có tiếng khóc vang lên, hai người lúc này mới cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang chơi bóng bay, không khỏi nở nụ cười, thì ra con nhóc được Ba Tư lão gia cứu.
-Sao lại khóc thế, còn nhớ anh hả?
Xe máy dừng ở bên người Tinh Vân và Yêu nhi, thanh niên phía sau nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt Yêu nhi cười nói.
Yêu Nhi bị doạ sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất khóc la thảm thiết, mới vừa rồi còn rất vui vẻ, nhưng giờ đây trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, giống như là bị cực kỳ kinh hãi.
-Yêu nhi làm sao vậy?
Tinh Vân không rõ vì sao, cô quỳ xuống ôm lấy Yêu nhi.
Hứa Mạt lập tức lao tới, lập tức bế Dao Nhi lên, nhìn chằm chằm thanh niên ngồi xổm trên mặt đất trước mặt. Lăng Dung cũng chạy theo sau, cô còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì Hứa Mạt đã vội vàng xông ra ngoài, phản ứng vô cùng mãnh liệt, như thể lo rằng Yêu nhi sẽ bị tổn thương.
Tinh Vân cũng bị hành động của Hứa Mạt dọa sợ, đây rốt cuộc là vì sao thế?
Thanh niên ngồi xổm trên mặt đất nhìn thấy Hứa Mạt ánh mắt híp lại, gã chậm rãi đứng lên, thanh niên trên xe máy cũng nhìn chằm chằm Hứa Mạt, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Làm thế nào mà cậu ta vẫn còn sống?
Bọn hắn chắc chắn cậu đã tắt thở.
Nhưng bọn hắn tuyệt đối không thể nhận lầm thiếu niên này.
Hai tên này chính là hai sát thủ khác xông vào nhà 'Hứa Mạt' giết người, bọn họ là anh em, đều còn khá trẻ.
Nếu Xà ca biết bọn họ xử lý không tốt chuyện này, bọn họ nhất định sẽ chết rất thảm.
Được Hứa Mạt ôm vào lòng, tiếng khóc của Yêu nhi mới dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn không dừng lại, gắt gao ôm lấy Hứa Mạt, vùi đầu vào trong ngực hắn, dường như chỉ có như vậy mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn.
Thế giới này không những tồn tại khoa học công nghệ, mà còn vô cùng tiên tiến.
Nhưng mà, bất kể là nguyên lực, hay là khoa học kỹ thuật, thì trong cuộc sống của người bình thường đều không thể chạm đến, bởi vì hết thảy mọi thứ trong thế giới ngầm này đều bị người kiểm soát, và những 'đại nhân vật’ đó cũng không muốn cho bọn họ biết quá nhiều.
- Xì!
Một trận đau đớn truyền đến, lúc này toàn thân Hứa Mạt rã rời, ngay cả trên mặt cũng có vết bầm tím.
Không phải chỉ nhìn thêm vài lần thôi sao, chị C có cần tàn nhẫn vậy không?
Nghiêm trọng vậy ư!
Bài học đau đớn khiến Hứa Mạt hiểu ra một chân lý, vô luận là ở thế giới nào thì lời nói của phụ nữ tuyệt đối không được tin tưởng, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.
Bên ngoài cửa hàng bách hóa người đến người đi, vẫn vô cùng nhộn nhịp.
Từ xa Hứa Mạt đã nhìn thấy một mỹ nữ mặc váy màu tím đang chơi đùa với Yêu nhi ở bên đường. Cô nhóc cầm trên tay một quả bóng bay, miệng cười như nắng hạ.
-Yêu nhi, coi chừng bóng bay mất.
Lăng Dung đứng cách bọn họ không xa vui vẻ nói.
Ngắm nhìn bức tranh xinh đẹp và yên bình này, Hứa Mạt nhất thời đã quên đi sự tàn khốc nơi thế giới ngầm.
Trước đây, Yêu nhi chưa bao giờ được chơi đùa vui vẻ như thế.
Thiếu nữ dắt cô nhóc là Tinh Vân, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hứa Mạt càng có thiện cảm với Tinh Vân hơn. Ngoại trừ hơi kiêu ngạo ra, cô ấy cũng không phải người xấu, bây giờ sẵn lòng chơi với Yêu nhi, có lẽ bởi vì cô ấy đã trải qua chuyện lần trước.
Hứa Mạt không định quấy rầy Lăng Dung, muốn len lén vào cửa hàng bách hóa, nhưng vừa đi qua, thì đã nghe thấy tiếng Bạch Vi đứng ở cửa hô to:
-Hứa Mạt về rồi!
-Thôi toang!
Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng.
-Hứa Mạt!
-Anh ơi!
Quả nhiên có hai giọng nói truyền đến, Hứa Mạt biết chạy không thoát, yên lặng quay người, Yêu nhi cầm bóng bay chạy đến, Hứa Mạt nhéo nhéo khuôn mặt cô bé.
-Anh hai, mặt của anh bị sao vậy ạ?
Yêu nhi nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Hứa Mạt thì ngây thơ hỏi.
-Hứa Mạt, đã xảy ra chuyện gì?
Hiển nhiên Lăng Dung cũng để ý, sắc mặt thay đổi.
-Không cẩn thận đụng phải.
Hứa Mạt chột dạ nói.
-Sao va chạm lại nghiêm trọng như vậy?
Lăng Dung hơi khẩn trương, kéo Hứa Mặc nói:
-Theo tôi bôi thuốc, Yêu nhi, em ra chơi với chị Tinh Vân nhé!
-Vâng ạ.
Yêu nhi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người chạy tới Tinh Vân, Tinh Vân liếc nhìn Hứa Mạt bên kia, tiếp tục chơi với Yêu nhi.
Lăng Dung lôi kéo Hứa Mạt đến ngồi ở trước cửa ra vào tiệm bách hóa, bản thân thì chạy vào nhà lấy thuốc.
-Sao lại bất cẩn như vậy?
Bạch Vi sau khi thấy cũng mở miệng nói, Hứa Mạt cười khổ.
Lăng Dung đi tới, bôi thuốc mỡ lên trên ngón tay, rồi thoa lên trên mặt Hứa Mạt.
-Xì…
Hứa Mạt nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải trả thù chị C.
-Đau nha!
Lăng Dung dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi, thổi hơi lên mặt Hứa Mạt, một cảm giác râm ran ngứa truyền đến, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ánh mắt Hứa Mặc hơi là lạ.
Lăng Dung vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi chạm mắt với Hứa Mạt, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng lui về phía sau, cúi đầu bôi thuốc mỡ.
-Tiểu thư Lăng Dung, sao hôm nay tiểu thư Tinh Vân lại ở đây lâu như vậy?
Hứa Mạt tò mò hỏi.
-Học nhạc.
Lăng Dung nhìn Hứa Mạt nói:
-Cô ấy nói muốn xin lỗi anh, Hứa Mạt. Mặc dù hôm đó Tinh Vân hơi không đúng, nhưng suy cho cùng cũng không phải cố ý, anh thấy đấy, Yêu nhi chơi với cô ấy rất vui vẻ.
-Ừ!
Hứa Mạt gật đầu, thật ra hắn cũng không để tâm mấy chuyện này.
Trên đường phố, có một chiếc chạy xe gắn máy chạy tới, trên xe có hai người ngồi, đều còn khá trẻ, tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, từ xa đã thấy được bóng dáng xinh đẹp của Tinh Vân.
-Ầm, ầm.....
Âm thanh trầm nặng vang lên, đầu máy gầm rú, dường như đang khoe khoang, bởi khu vực này vẫn có rất ít xe máy.
Trong tiếng gầm rú của xe máy, cả hai huýt sáo gọi Tinh Vân.
Tinh Vân ngẩng đầu nhìn chiếc xe máy đang chạy lại gần, khẽ cau mày, loại hành vi bất lịch sự này khiến cô cảm thấy chán ghét.
-Đây không phải là nhà Ba Tư sao?
Người ngồi đằng trước nói, đột nhiên có tiếng khóc vang lên, hai người lúc này mới cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang chơi bóng bay, không khỏi nở nụ cười, thì ra con nhóc được Ba Tư lão gia cứu.
-Sao lại khóc thế, còn nhớ anh hả?
Xe máy dừng ở bên người Tinh Vân và Yêu nhi, thanh niên phía sau nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt Yêu nhi cười nói.
Yêu Nhi bị doạ sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất khóc la thảm thiết, mới vừa rồi còn rất vui vẻ, nhưng giờ đây trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, giống như là bị cực kỳ kinh hãi.
-Yêu nhi làm sao vậy?
Tinh Vân không rõ vì sao, cô quỳ xuống ôm lấy Yêu nhi.
Hứa Mạt lập tức lao tới, lập tức bế Dao Nhi lên, nhìn chằm chằm thanh niên ngồi xổm trên mặt đất trước mặt. Lăng Dung cũng chạy theo sau, cô còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì Hứa Mạt đã vội vàng xông ra ngoài, phản ứng vô cùng mãnh liệt, như thể lo rằng Yêu nhi sẽ bị tổn thương.
Tinh Vân cũng bị hành động của Hứa Mạt dọa sợ, đây rốt cuộc là vì sao thế?
Thanh niên ngồi xổm trên mặt đất nhìn thấy Hứa Mạt ánh mắt híp lại, gã chậm rãi đứng lên, thanh niên trên xe máy cũng nhìn chằm chằm Hứa Mạt, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Làm thế nào mà cậu ta vẫn còn sống?
Bọn hắn chắc chắn cậu đã tắt thở.
Nhưng bọn hắn tuyệt đối không thể nhận lầm thiếu niên này.
Hai tên này chính là hai sát thủ khác xông vào nhà 'Hứa Mạt' giết người, bọn họ là anh em, đều còn khá trẻ.
Nếu Xà ca biết bọn họ xử lý không tốt chuyện này, bọn họ nhất định sẽ chết rất thảm.
Được Hứa Mạt ôm vào lòng, tiếng khóc của Yêu nhi mới dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn không dừng lại, gắt gao ôm lấy Hứa Mạt, vùi đầu vào trong ngực hắn, dường như chỉ có như vậy mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất