Chương 3
Edit: ALice
Giang Trúc Tâm ngồi ở trên sofa trong phòng khách sạn, không được tự nhiên mà vặn vẹo mông.
Tần Phú Hữu ngồi đối diện với cậu đã mặc xong quần áo, đối phương dáng người trịnh trọng, thái độ nghiêm túc, phảng phất giống như đang tiến hành buổi phỏng vấn quan trọng.
"Tôi là Tần Phú Hữu, 30 tuổi, độc thân chưa kết hôn, cuộc sống giàu có, cũng có làm từ thiện, thành viên trong nhà có cha cùng mẹ. Tôi không hút thuốc lá, ít uống rượu, cũng không có tác phong bất lương, biết nấu ăn, cũng biết làm điểm tâm, trong mắt mọi người là đối tượng tốt để kết hôn. Tôi hàng năm đều có kiểm tra sức khỏe, kết quả kiểm tra năm nay là khỏe mạnh, nếu em cần tôi có thể cho em xem báo cáo kết quả kiểm tra của tôi."
"Cái này không,.... không cần..."
"Tối hôm qua rất xin lỗi, đối với em tôi thật sự khó kìm lòng nổi. Nhưng thời điểm em hôn đáp lại tôi, tôi đã nghĩ kỹ hôn lễ của chúng ta cần phải tổ chức thế nào."
"Không phải, tôi không phải là đồng tính luyến, tôi là thẳng nam a..."
"Nhưng mà tối hôm qua em đã rất thoải mái."
"Tôi quên rồi!"
"Tôi muốn chịu trách nhiệm đối với em."
"Không cần chịu trách nhiệm đâu. Tôi nói, anh có thể thả tôi đi sao? Tôi muốn về nhà."
"Em buổi tối hôm qua, thời điểm hai chân kẹp lấy eo tôi cũng không phải nói như vậy. Em không để cho tôi đi, còn nói muốn tôi dùng lực một chút, càng nhiều thêm một chút..."
"A a a đừng nói nữa."
Giang Trúc Tâm hoàn toàn muốn quỳ, cậu muốn quay trở lại đánh chết chính mình tối hôm qua. Tuy rằng, tối hôm qua thực sự có cảm giác thoải mái lúc ẩn lúc hiện, nhưng chuyện cụ thể cậu căn bản không nhớ được mà. Bây giờ, Tần Phú Hữu giúp cậu nhớ lại những hồi ức như thế, trong đầu của cậu dĩ nhiên cũng có hình ảnh trên giường tối hôm qua.
Không, cậu chịu không nổi!!!
Còn nữa, tên của người đàn ông này nghe cũng rất nhà giàu mới nổi là chuyện quỷ gì xảy ra đây, đừng tưởng rằng lớn lên đẹp trai là muốn làm gì thì làm nha!
Tuy rằng hiện tại Tần Phú Hữu thái độ ôn hòa, thần sắc cũng phi thường thành khẩn, nhưng mà hắn cũng không để cho Giang Trúc Tâm rời đi còn chặn luôn cửa. Giang Trúc Tâm mạnh mẽ ôm lấy chính mình mà run lẩy bẩy.
Cậu không phải là chọc phải xã hội đen gì rồi chứ!
Cũng không kì lạ khi Giang Trúc Tâm nghĩ như vậy, chủ yếu là vì vừa nãy cậu thật vất vả nhân lúc Tần Phú Hữu tỉnh lại xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất trong suốt cả đời cậu mặc quần áo tử tế. Ngay lúc cậu muốn chạy, thì lại bị lôi trở về.
Hơn nữa, còn không chờ nắm đấm của cậu hướng trên người Tần Phú Hữu đánh tới, liền bị Tần Phú Hữu thần sắc ung dung ôm lấy. Tất cả biểu tình dữ tợn, giãy dụa của cậu đều chỉ là công cốc...
Đơn giản mà nói, chính là cậu đánh không lại!
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, đánh không lại còn không thể nói đạo lí sao? Xem ra, ngoại trừ bên ngoài Tần Phú Hữu vẫn luôn bám lấy cậu không tha, thì hắn cũng không giống đám người bạo lực cho lắm. Vì vậy, Giang Trúc Tâm chỉ có thể ấp ủ chờ may mắn, nỗ lực có thể thuyết phục Tần Phú Hữu.
- --- nhưng đừng nói tới thuyết phục, Tần Phú Hữu không chỉ có không muốn thả cậu đi, mà thậm chí còn muốn cùng cậu kết hôn luôn rồi!
"Không nói gạt em, trước đây sau khi tôi biết được tính hướng của mình, thì vẫn luôn không tìm được người mình thích. Tối hôm qua, đôi mắt của em, ngôn ngữ của em, tài năng của em lại hấp dẫn tôi sâu sắc. Sinh mệnh của tôi bởi vì sự xuất hiện của em, mà phảng phất từ xám trắng biến thành màu sắc rực rỡ, em khiến tôi lần đầu tiên biết đến vẻ đẹp của tình yêu là gì." (Alice: anh sến vcl)
Giang Trúc Tâm đều lúng túng đến muốn khóc, Tần Phú Hữu đến cùng nói hươu nói vượn cái lời kịch quỷ dị gì vậy nha, da gà của cậu đều phải tróc xuống một tầng luôn rồi, có được không!
"Kì thực tôi muốn biểu đạt là, trinh tiết của tôi, lần đầu tiên của tôi, đều dâng hiến cho em vào tối hôm qua. Nên tôi hy vọng em cũng có thể chịu trách nhiệm đối với tôi." Tần Phú Hữu quỳ một chân xuống, lại cứng rắn đem hai tay Giang Trúc Tâm nhét vào trong lồng ngực, "Sau đó, tôi sẽ bổ sung màn cầu hôn chính thức, bây giờ, xin cho phép tôi dùng kết hôn làm mục tiêu, để theo đuổi em, có được hay không?"
"Không!!!"
Giang Trúc Tâm đều tức phải khóc, tuy rằng cậu có chút kinh ngạc Tần Phú Hữu thân thể bình thường, tướng mạo suất khí, nghe nói còn rất có tiền, nhưng mà ai ngờ lại là zin nguyên con(*)...
(*) ALice: chỗ này QT để là đồng tử kê, nên mị mạn phép để từ trên cho nó dễ hiểu.
Có thể! Đúng đi!
Ai không phải là lần đầutiên trách tích(?)! A a a a a a! Anh đi ra đi nha!!!
(?) Cao nhân nào đi ngang xin chỉ giáo, chứ mị bó tay rồi.
Giang Trúc Tâm ngồi ở trên sofa trong phòng khách sạn, không được tự nhiên mà vặn vẹo mông.
Tần Phú Hữu ngồi đối diện với cậu đã mặc xong quần áo, đối phương dáng người trịnh trọng, thái độ nghiêm túc, phảng phất giống như đang tiến hành buổi phỏng vấn quan trọng.
"Tôi là Tần Phú Hữu, 30 tuổi, độc thân chưa kết hôn, cuộc sống giàu có, cũng có làm từ thiện, thành viên trong nhà có cha cùng mẹ. Tôi không hút thuốc lá, ít uống rượu, cũng không có tác phong bất lương, biết nấu ăn, cũng biết làm điểm tâm, trong mắt mọi người là đối tượng tốt để kết hôn. Tôi hàng năm đều có kiểm tra sức khỏe, kết quả kiểm tra năm nay là khỏe mạnh, nếu em cần tôi có thể cho em xem báo cáo kết quả kiểm tra của tôi."
"Cái này không,.... không cần..."
"Tối hôm qua rất xin lỗi, đối với em tôi thật sự khó kìm lòng nổi. Nhưng thời điểm em hôn đáp lại tôi, tôi đã nghĩ kỹ hôn lễ của chúng ta cần phải tổ chức thế nào."
"Không phải, tôi không phải là đồng tính luyến, tôi là thẳng nam a..."
"Nhưng mà tối hôm qua em đã rất thoải mái."
"Tôi quên rồi!"
"Tôi muốn chịu trách nhiệm đối với em."
"Không cần chịu trách nhiệm đâu. Tôi nói, anh có thể thả tôi đi sao? Tôi muốn về nhà."
"Em buổi tối hôm qua, thời điểm hai chân kẹp lấy eo tôi cũng không phải nói như vậy. Em không để cho tôi đi, còn nói muốn tôi dùng lực một chút, càng nhiều thêm một chút..."
"A a a đừng nói nữa."
Giang Trúc Tâm hoàn toàn muốn quỳ, cậu muốn quay trở lại đánh chết chính mình tối hôm qua. Tuy rằng, tối hôm qua thực sự có cảm giác thoải mái lúc ẩn lúc hiện, nhưng chuyện cụ thể cậu căn bản không nhớ được mà. Bây giờ, Tần Phú Hữu giúp cậu nhớ lại những hồi ức như thế, trong đầu của cậu dĩ nhiên cũng có hình ảnh trên giường tối hôm qua.
Không, cậu chịu không nổi!!!
Còn nữa, tên của người đàn ông này nghe cũng rất nhà giàu mới nổi là chuyện quỷ gì xảy ra đây, đừng tưởng rằng lớn lên đẹp trai là muốn làm gì thì làm nha!
Tuy rằng hiện tại Tần Phú Hữu thái độ ôn hòa, thần sắc cũng phi thường thành khẩn, nhưng mà hắn cũng không để cho Giang Trúc Tâm rời đi còn chặn luôn cửa. Giang Trúc Tâm mạnh mẽ ôm lấy chính mình mà run lẩy bẩy.
Cậu không phải là chọc phải xã hội đen gì rồi chứ!
Cũng không kì lạ khi Giang Trúc Tâm nghĩ như vậy, chủ yếu là vì vừa nãy cậu thật vất vả nhân lúc Tần Phú Hữu tỉnh lại xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất trong suốt cả đời cậu mặc quần áo tử tế. Ngay lúc cậu muốn chạy, thì lại bị lôi trở về.
Hơn nữa, còn không chờ nắm đấm của cậu hướng trên người Tần Phú Hữu đánh tới, liền bị Tần Phú Hữu thần sắc ung dung ôm lấy. Tất cả biểu tình dữ tợn, giãy dụa của cậu đều chỉ là công cốc...
Đơn giản mà nói, chính là cậu đánh không lại!
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, đánh không lại còn không thể nói đạo lí sao? Xem ra, ngoại trừ bên ngoài Tần Phú Hữu vẫn luôn bám lấy cậu không tha, thì hắn cũng không giống đám người bạo lực cho lắm. Vì vậy, Giang Trúc Tâm chỉ có thể ấp ủ chờ may mắn, nỗ lực có thể thuyết phục Tần Phú Hữu.
- --- nhưng đừng nói tới thuyết phục, Tần Phú Hữu không chỉ có không muốn thả cậu đi, mà thậm chí còn muốn cùng cậu kết hôn luôn rồi!
"Không nói gạt em, trước đây sau khi tôi biết được tính hướng của mình, thì vẫn luôn không tìm được người mình thích. Tối hôm qua, đôi mắt của em, ngôn ngữ của em, tài năng của em lại hấp dẫn tôi sâu sắc. Sinh mệnh của tôi bởi vì sự xuất hiện của em, mà phảng phất từ xám trắng biến thành màu sắc rực rỡ, em khiến tôi lần đầu tiên biết đến vẻ đẹp của tình yêu là gì." (Alice: anh sến vcl)
Giang Trúc Tâm đều lúng túng đến muốn khóc, Tần Phú Hữu đến cùng nói hươu nói vượn cái lời kịch quỷ dị gì vậy nha, da gà của cậu đều phải tróc xuống một tầng luôn rồi, có được không!
"Kì thực tôi muốn biểu đạt là, trinh tiết của tôi, lần đầu tiên của tôi, đều dâng hiến cho em vào tối hôm qua. Nên tôi hy vọng em cũng có thể chịu trách nhiệm đối với tôi." Tần Phú Hữu quỳ một chân xuống, lại cứng rắn đem hai tay Giang Trúc Tâm nhét vào trong lồng ngực, "Sau đó, tôi sẽ bổ sung màn cầu hôn chính thức, bây giờ, xin cho phép tôi dùng kết hôn làm mục tiêu, để theo đuổi em, có được hay không?"
"Không!!!"
Giang Trúc Tâm đều tức phải khóc, tuy rằng cậu có chút kinh ngạc Tần Phú Hữu thân thể bình thường, tướng mạo suất khí, nghe nói còn rất có tiền, nhưng mà ai ngờ lại là zin nguyên con(*)...
(*) ALice: chỗ này QT để là đồng tử kê, nên mị mạn phép để từ trên cho nó dễ hiểu.
Có thể! Đúng đi!
Ai không phải là lần đầutiên trách tích(?)! A a a a a a! Anh đi ra đi nha!!!
(?) Cao nhân nào đi ngang xin chỉ giáo, chứ mị bó tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất