Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 27:
Ngoài kích động ra thì ông cụ Tôn vẫn nhớ cô gái nhỏ giúp cháu trai nhà ông ấy nhổ đậu phộng ra. Ông ấy ngẩng đầu nhìn Điền Ninh và hai vợ chồng Lý Phượng Anh vẫn chưa thu lại vẻ mặt trách mắng.
“Vượng Phát, đây là con gái nhỏ nhà cậu phải không? May mà vừa nãy có con bé! Nếu không nhờ con bé giúp, Tiểu Cương đã nguy hiểm rồi...”
Vốn dĩ Điền Vượng Phát cảm thấy con gái quá lỗ mãng, bây giờ thấy cháu người ta không sao thì vừa yên tâm vừa ngại ngùng nói: “Thằng bé không sao là tốt.”
Lý Phượng Anh lanh lợi hơn, vội vàng đi tới kiểm tra tình hình của Tiểu Cương, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nói: “Thật đáng sợ, cổ họng bị thương không?”
Tiểu Cương yên lặng lắc đầu, tò mò nhìn cô. Hạ Đông Thăng ở bên cạnh hiểu chuyện đã xảy ra cũng nhìn cô.
Điền Ninh bắt được hai ánh mắt này bèn ngước mắt nhìn sang, đập vào mắt đầu tiên là cằm của người con trai, đường nét rõ ràng, còn có chút râu đã mọc. Môi mỏng mắt sáng, đáy mắt của anh chợt lóe qua sự kinh ngạc lạ lùng.
Cô nhận ra đôi mắt này.
Ông cụ Tôn cũng nhìn cô, hiền từ cười hỏi: “Cháu gái, vừa nãy cháu làm thế nào vậy? Sao cháu biết như vậy có thể nhổ đồ bị nghẹn trong cổ họng ra?”
Điền Ninh mỉm cười: “Lúc đi học cháu từng đọc trên báo, cháu cũng quên tên là cách gì rồi. Hình như là cách do một chuyên gia nước ngoài nói.”
“Hả?”
Mấy người xung quanh đều cảm thấy uyên thâm.
Ông cụ Tôn có chút nho nhã, bừng bừng hứng thú hỏi: “Đó là báo gì, kỳ nào? Ông cũng muốn học.”
Điền Ninh lắc đầu: “Cháu không nhớ rõ, chỉ là một câu chuyện nhỏ.”
Lý Phượng Anh quở trách: “Con bé này, vậy mà còn đi học, trí nhớ cũng không hề tốt.”
Ông cụ Tôn vội vàng bày tỏ: “Đứa bé vậy là giỏi lắm rồi! Không nhớ thì không nhớ, tôi vẫn phải cảm ơn con nhà cô đàng hoàng.”
“Đúng vậy, nên cảm ơn. Ông già này, lại để mọi người đứng bên ngoài nói chuyện. Nào nào, vào nhà ngồi một lúc.” Bà cụ Tôn lấy lại tâm trạng, một tay nắm chặt Tiểu Cương, một tay kéo Lý Phượng Anh.
Tất nhiên Lý Phượng Anh phải từ chối: “Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo như vậy. Thằng bé không sao thì tốt rồi.”
Phòng ốc của nhà họ Tôn sửa sang đẹp đẽ khí thế, cả nhà người ta cũng không hay làm ruộng. Bình thường bà ta không hay qua lại với họ, trong lòng sợ hãi đến mức luống cuống. Hai vợ chồng cũng không định đến nhà người ta ngồi thật, bọn họ đều cảm thấy đây là chuyện nhỏ, không muốn đi vào chiếm lợi của người ta.
Hạ Đông Thăng thu hết sắc mặt của cả nhà bốn người vào trong mắt, móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo, dâng thuốc lá cho Điền Vượng Phát: “Chú đi thăm người thân sao?”
Điền Vượng Phát sững sờ, ông và chàng trai này không quen biết, nhưng ông vẫn không nhịn được mà nhận điếu thuốc, gật đầu: “Phải, đến nhà bà ngoại của con cái.”
Ông cụ Tôn lập tức hiểu, cười bảo: “Vậy là đi bộ cả đi lẫn về sao?”
“Vâng, cách cũng không xa lắm.”
Điền Ninh và Điền Vệ Tinh cùng âm thầm trợn mắt, mỗi năm đi thăm người thân chỉ có điểm này là không tốt.
Ông cụ Tôn suy nghĩ, bây giờ tiếp tục giữ người ta lại nói chuyện thì không thích hợp, ông ấy nháy mắt ra hiệu với bà cụ.
Đúng lúc Tiểu Cương ngáp ngủ, cơn khó chịu vừa nãy trôi qua thì cậu bé cảm thấy buồn ngủ. Cậu bé ăn xong còn uống thuốc cảm, lúc này đã mệt rã rời. Bà cụ Tôn khó khăn bế cậu bé, bà ấy không thể bế nổi đứa bé hơn năm tuổi.
Lý Phượng Anh ân cần nói: “Thím Tôn đưa thằng bé về ngủ đi, cháu còn phải về nhà xem hai đứa con dâu đi thăm người thân đã về chưa.”
“Vậy được, đợi lúc muộn thím và chú đến nhà cháu ngồi.”
Điền Vượng Phát vội vàng nói không cần, hai nhà khách sáo rất lâu, bốn người mới có thể về nhà. Sau khi đi xa không biết sao mà bốn người họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi Hạ Đông Thăng xoay người về nhà còn liếc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Điền Ninh, anh luôn cảm thấy ánh mắt vừa nãy của cô gái này là đã nhận ra anh.
Thú vị.
***
Bốn người đi tới trước cửa nhà họ Điền phát hiện cửa không khóa. Thôn này rất ít có ăn trộm, phản ứng đầu tiên của Lý Phượng Anh là con dâu nào đi thăm người thân đã quay về.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy xe đạp đỗ trong sân. Bà ta gọi tên hai đứa con trai, Điền Ái Hoa ở trong phòng trả lời một tiếng.
“Binh Binh đâu?”
“Tiểu Song dẫn ra ngoài chơi rồi.”
Lý Phượng Anh lải nhải: “Tiểu Song cũng biết về sớm. Tôi xem khi nào Lưu Kim Ngọc quay lại, nó còn đang mang thai, cũng không biết nhà mẹ có thứ gì tốt.”
Trong nhà đều là người nhà họ Điền, bà ta lẩm bẩm cũng không ai sợ.
Điền Ninh nghe tai trái ra tai phải, gần đây cô đã có thể hiểu kiểu tính tình mẹ chồng điển hình này. Lý Phượng Anh có thể thiên vị nhà mẹ, con dâu gả đến nhà họ Điền chính là tài sản riêng của nhà họ Điền, rất khó khiến mẹ cô hoàn toàn hài lòng.
“Vượng Phát, đây là con gái nhỏ nhà cậu phải không? May mà vừa nãy có con bé! Nếu không nhờ con bé giúp, Tiểu Cương đã nguy hiểm rồi...”
Vốn dĩ Điền Vượng Phát cảm thấy con gái quá lỗ mãng, bây giờ thấy cháu người ta không sao thì vừa yên tâm vừa ngại ngùng nói: “Thằng bé không sao là tốt.”
Lý Phượng Anh lanh lợi hơn, vội vàng đi tới kiểm tra tình hình của Tiểu Cương, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nói: “Thật đáng sợ, cổ họng bị thương không?”
Tiểu Cương yên lặng lắc đầu, tò mò nhìn cô. Hạ Đông Thăng ở bên cạnh hiểu chuyện đã xảy ra cũng nhìn cô.
Điền Ninh bắt được hai ánh mắt này bèn ngước mắt nhìn sang, đập vào mắt đầu tiên là cằm của người con trai, đường nét rõ ràng, còn có chút râu đã mọc. Môi mỏng mắt sáng, đáy mắt của anh chợt lóe qua sự kinh ngạc lạ lùng.
Cô nhận ra đôi mắt này.
Ông cụ Tôn cũng nhìn cô, hiền từ cười hỏi: “Cháu gái, vừa nãy cháu làm thế nào vậy? Sao cháu biết như vậy có thể nhổ đồ bị nghẹn trong cổ họng ra?”
Điền Ninh mỉm cười: “Lúc đi học cháu từng đọc trên báo, cháu cũng quên tên là cách gì rồi. Hình như là cách do một chuyên gia nước ngoài nói.”
“Hả?”
Mấy người xung quanh đều cảm thấy uyên thâm.
Ông cụ Tôn có chút nho nhã, bừng bừng hứng thú hỏi: “Đó là báo gì, kỳ nào? Ông cũng muốn học.”
Điền Ninh lắc đầu: “Cháu không nhớ rõ, chỉ là một câu chuyện nhỏ.”
Lý Phượng Anh quở trách: “Con bé này, vậy mà còn đi học, trí nhớ cũng không hề tốt.”
Ông cụ Tôn vội vàng bày tỏ: “Đứa bé vậy là giỏi lắm rồi! Không nhớ thì không nhớ, tôi vẫn phải cảm ơn con nhà cô đàng hoàng.”
“Đúng vậy, nên cảm ơn. Ông già này, lại để mọi người đứng bên ngoài nói chuyện. Nào nào, vào nhà ngồi một lúc.” Bà cụ Tôn lấy lại tâm trạng, một tay nắm chặt Tiểu Cương, một tay kéo Lý Phượng Anh.
Tất nhiên Lý Phượng Anh phải từ chối: “Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo như vậy. Thằng bé không sao thì tốt rồi.”
Phòng ốc của nhà họ Tôn sửa sang đẹp đẽ khí thế, cả nhà người ta cũng không hay làm ruộng. Bình thường bà ta không hay qua lại với họ, trong lòng sợ hãi đến mức luống cuống. Hai vợ chồng cũng không định đến nhà người ta ngồi thật, bọn họ đều cảm thấy đây là chuyện nhỏ, không muốn đi vào chiếm lợi của người ta.
Hạ Đông Thăng thu hết sắc mặt của cả nhà bốn người vào trong mắt, móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo, dâng thuốc lá cho Điền Vượng Phát: “Chú đi thăm người thân sao?”
Điền Vượng Phát sững sờ, ông và chàng trai này không quen biết, nhưng ông vẫn không nhịn được mà nhận điếu thuốc, gật đầu: “Phải, đến nhà bà ngoại của con cái.”
Ông cụ Tôn lập tức hiểu, cười bảo: “Vậy là đi bộ cả đi lẫn về sao?”
“Vâng, cách cũng không xa lắm.”
Điền Ninh và Điền Vệ Tinh cùng âm thầm trợn mắt, mỗi năm đi thăm người thân chỉ có điểm này là không tốt.
Ông cụ Tôn suy nghĩ, bây giờ tiếp tục giữ người ta lại nói chuyện thì không thích hợp, ông ấy nháy mắt ra hiệu với bà cụ.
Đúng lúc Tiểu Cương ngáp ngủ, cơn khó chịu vừa nãy trôi qua thì cậu bé cảm thấy buồn ngủ. Cậu bé ăn xong còn uống thuốc cảm, lúc này đã mệt rã rời. Bà cụ Tôn khó khăn bế cậu bé, bà ấy không thể bế nổi đứa bé hơn năm tuổi.
Lý Phượng Anh ân cần nói: “Thím Tôn đưa thằng bé về ngủ đi, cháu còn phải về nhà xem hai đứa con dâu đi thăm người thân đã về chưa.”
“Vậy được, đợi lúc muộn thím và chú đến nhà cháu ngồi.”
Điền Vượng Phát vội vàng nói không cần, hai nhà khách sáo rất lâu, bốn người mới có thể về nhà. Sau khi đi xa không biết sao mà bốn người họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi Hạ Đông Thăng xoay người về nhà còn liếc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Điền Ninh, anh luôn cảm thấy ánh mắt vừa nãy của cô gái này là đã nhận ra anh.
Thú vị.
***
Bốn người đi tới trước cửa nhà họ Điền phát hiện cửa không khóa. Thôn này rất ít có ăn trộm, phản ứng đầu tiên của Lý Phượng Anh là con dâu nào đi thăm người thân đã quay về.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy xe đạp đỗ trong sân. Bà ta gọi tên hai đứa con trai, Điền Ái Hoa ở trong phòng trả lời một tiếng.
“Binh Binh đâu?”
“Tiểu Song dẫn ra ngoài chơi rồi.”
Lý Phượng Anh lải nhải: “Tiểu Song cũng biết về sớm. Tôi xem khi nào Lưu Kim Ngọc quay lại, nó còn đang mang thai, cũng không biết nhà mẹ có thứ gì tốt.”
Trong nhà đều là người nhà họ Điền, bà ta lẩm bẩm cũng không ai sợ.
Điền Ninh nghe tai trái ra tai phải, gần đây cô đã có thể hiểu kiểu tính tình mẹ chồng điển hình này. Lý Phượng Anh có thể thiên vị nhà mẹ, con dâu gả đến nhà họ Điền chính là tài sản riêng của nhà họ Điền, rất khó khiến mẹ cô hoàn toàn hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất