Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 30:
Lưu Kim Ngọc hừ một tiếng, đỡ eo lẩm bẩm: “Chỉ biết giả bộ, cũng không biết là học từ ai!”
Lý Phượng Anh nghe thấy câu này, gương mặt u ám lại thêm một tầng lạnh lẽo. Điền Ninh là con gái do bà ta sinh, không phải học bà ta thì học ai? Không biết cô ta ngấm ngầm xỉa xói bà ta thế nào đâu?
“Đang tết nhất lại gây chuyện gì hả?” Chỉ khiến người ta cười nhạo!
Điền Ninh nói chuyện trước, giọng nói yếu ớt lại uất ức: “Mẹ, chị dâu hai trộm sách của con, con đòi chị ta thì chị ta bảo cho em trai nhà chị ta rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Kim Ngọc là: “Tao không trộm, mày lại không cần số sách đó, dựa vào đâu mà không thể lấy? Mẹ, mẹ trông nom con gái mẹ, nó đến phòng con kéo chăn cưới của con xuống đất, còn đập vỡ gương của con. Đó là đồ cưới của con, nó có xứng có đền nổi không?”
“Cái gì?”
Điền Ninh mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ta và Điền Ái Dân, khó tin nói: “Chị dâu hai, chị đừng ngậm máu phun người. Chị lấy sách của tôi lại không trả cho tôi, tôi đến phòng của chị tìm sách mà thôi. Chị muốn cầm cốc đập tôi nhưng không đập trúng, lại đập vào gương của chị, chị lại đổ thừa cho tôi?”
“Mày nói láo! Là mày đập gương của tao, còn làm chăn của tao dính đầy bùn!”
“Tôi không làm, phòng của chị sạch sẽ, là chị hất nước từ trong cốc ra!”
Mọi người vây xem lập tức hiểu, là Lưu Kim Ngọc cầm cốc đập người ta, nước trong cốc vãi xuống đất làm bẩn chăn, còn cốc đập vỡ gương. Chậc, bây giờ kết hôn thì có gương là rất tốt, gương của cô dâu mới đều không cho người khác đụng vào, cô ta sẽ đau lòng chết đúng không?
Lưu Kim Ngọc bối rối, nghiêng đầu lôi Điền Ái Dân hỏi: “Anh nói đi, có phải Điền Ninh đập gương của em không?”
Anh ta đang sững sờ, anh ta không hiểu sự thay đổi của em gái. Nhưng thấy cô khóc đến mức gương mặt đầy nước mắt, trên tay còn dính đất vàng, do vừa nãy ngã xuống đất gây ra, trong lòng anh ta cũng khó chịu, chốc lát không trả lời.
“Chuyện này...”
Nếu không phải cô ta cứ muốn lấy sách thì có thể gây ra những chuyện này sao?
Điền Ninh tiếp tục im lặng khóc, cắn môi dưới nói: “Chị dâu hai nói cái gì với anh hai thì là cái đó. Chị nói tôi không có số đi học, không có phúc, muốn nói sao thì nói đi.”
Vương Cúc Hương không đành lòng, bà là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Điền, hiểu lòng dạ của bà cụ Điền đã mất nhất. Mẹ chồng thương cháu gái nhỏ này nhất, chắc chắn bà cụ không ngờ cô ở nhà sẽ gặp tình cảnh như vậy? Với lại, hai người Ái Dân và Lưu Kim Ngọc, khẳng định anh ta sẽ đứng bên vợ đúng không? Bây giờ không nói thì nhất định là có vấn đề.
Ở trong mắt đa số người, sự yên lặng của Điền Ái Dân tương đương với phủ nhận lời của Lưu Kim Ngọc.
“Đều là người một nhà, đừng ầm ĩ nữa.”
Ở đây có em dâu Lý Phượng Anh lo việc nhà, Vương Cúc Hương chỉ nói lời hữu ích, không thể vượt qua chức phận.
Trong chốc lát Lý Phượng Anh không biết nên mắng ai mới đúng. Lưu Kim Ngọc không giống đang nói thật, Điền Ninh không có lá gan đó. Khoảng thời gian này cô ta ỷ vào mang thai nên rất tung hoành, không chừng, thật sự là cô ta thất thủ đập nát gương đổ tội cho cô.
Điền Vượng Phát cũng sầm mặt, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô con dâu Lưu Kim Ngọc thật không hiểu chuyện!
Hai người có thể làm chủ đều không nói lời nào, sự tức giận của Lưu Kim Ngọc lập tức xông lên não, cộng thêm Điền Ái Dân cũng không nói giúp cô ta. Cô ta “oa” một tiếng bắt đầu khóc, thuận thế ngồi xuống đất bắt đầu khóc lóc om sòm: “Tôi vẫn mang thai, cả nhà mấy người đều ức hiếp một mình tôi. Mẹ, sao mẹ vẫn chưa tới làm chủ cho con gái mẹ!”
Sắc mặt của Điền Ái Dân không nén nổi cơn giận, muốn kéo cô ta dậy: “Đừng mất mặt nữa, mau đứng lên!”
“Tôi không đứng dậy, hôm nay không dạy dỗ Điền Ninh thì tôi không đứng dậy, nó dựa vào đâu mà phá hỏng đồ cưới của tôi!”
Điền Ninh chỉ yên lặng khóc thút thít, đáng thương hơn Lưu Kim Ngọc ngồi dưới đất la lối om sòm, hàng xóm nhìn mà than thở.
Đừng thấy cô ta gả tới không lâu, hàng xóm đều thấy một hai lần cái tính ghen ghét hiếu thắng chỉ có thể chiếm lợi không thể chịu thiệt của cô ta rồi. Cô gái yếu đuối như Điền Ninh có thể ức hiếp cô ta mới là lạ.
Lý Phượng Anh nghe thấy câu này, gương mặt u ám lại thêm một tầng lạnh lẽo. Điền Ninh là con gái do bà ta sinh, không phải học bà ta thì học ai? Không biết cô ta ngấm ngầm xỉa xói bà ta thế nào đâu?
“Đang tết nhất lại gây chuyện gì hả?” Chỉ khiến người ta cười nhạo!
Điền Ninh nói chuyện trước, giọng nói yếu ớt lại uất ức: “Mẹ, chị dâu hai trộm sách của con, con đòi chị ta thì chị ta bảo cho em trai nhà chị ta rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Kim Ngọc là: “Tao không trộm, mày lại không cần số sách đó, dựa vào đâu mà không thể lấy? Mẹ, mẹ trông nom con gái mẹ, nó đến phòng con kéo chăn cưới của con xuống đất, còn đập vỡ gương của con. Đó là đồ cưới của con, nó có xứng có đền nổi không?”
“Cái gì?”
Điền Ninh mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ta và Điền Ái Dân, khó tin nói: “Chị dâu hai, chị đừng ngậm máu phun người. Chị lấy sách của tôi lại không trả cho tôi, tôi đến phòng của chị tìm sách mà thôi. Chị muốn cầm cốc đập tôi nhưng không đập trúng, lại đập vào gương của chị, chị lại đổ thừa cho tôi?”
“Mày nói láo! Là mày đập gương của tao, còn làm chăn của tao dính đầy bùn!”
“Tôi không làm, phòng của chị sạch sẽ, là chị hất nước từ trong cốc ra!”
Mọi người vây xem lập tức hiểu, là Lưu Kim Ngọc cầm cốc đập người ta, nước trong cốc vãi xuống đất làm bẩn chăn, còn cốc đập vỡ gương. Chậc, bây giờ kết hôn thì có gương là rất tốt, gương của cô dâu mới đều không cho người khác đụng vào, cô ta sẽ đau lòng chết đúng không?
Lưu Kim Ngọc bối rối, nghiêng đầu lôi Điền Ái Dân hỏi: “Anh nói đi, có phải Điền Ninh đập gương của em không?”
Anh ta đang sững sờ, anh ta không hiểu sự thay đổi của em gái. Nhưng thấy cô khóc đến mức gương mặt đầy nước mắt, trên tay còn dính đất vàng, do vừa nãy ngã xuống đất gây ra, trong lòng anh ta cũng khó chịu, chốc lát không trả lời.
“Chuyện này...”
Nếu không phải cô ta cứ muốn lấy sách thì có thể gây ra những chuyện này sao?
Điền Ninh tiếp tục im lặng khóc, cắn môi dưới nói: “Chị dâu hai nói cái gì với anh hai thì là cái đó. Chị nói tôi không có số đi học, không có phúc, muốn nói sao thì nói đi.”
Vương Cúc Hương không đành lòng, bà là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Điền, hiểu lòng dạ của bà cụ Điền đã mất nhất. Mẹ chồng thương cháu gái nhỏ này nhất, chắc chắn bà cụ không ngờ cô ở nhà sẽ gặp tình cảnh như vậy? Với lại, hai người Ái Dân và Lưu Kim Ngọc, khẳng định anh ta sẽ đứng bên vợ đúng không? Bây giờ không nói thì nhất định là có vấn đề.
Ở trong mắt đa số người, sự yên lặng của Điền Ái Dân tương đương với phủ nhận lời của Lưu Kim Ngọc.
“Đều là người một nhà, đừng ầm ĩ nữa.”
Ở đây có em dâu Lý Phượng Anh lo việc nhà, Vương Cúc Hương chỉ nói lời hữu ích, không thể vượt qua chức phận.
Trong chốc lát Lý Phượng Anh không biết nên mắng ai mới đúng. Lưu Kim Ngọc không giống đang nói thật, Điền Ninh không có lá gan đó. Khoảng thời gian này cô ta ỷ vào mang thai nên rất tung hoành, không chừng, thật sự là cô ta thất thủ đập nát gương đổ tội cho cô.
Điền Vượng Phát cũng sầm mặt, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô con dâu Lưu Kim Ngọc thật không hiểu chuyện!
Hai người có thể làm chủ đều không nói lời nào, sự tức giận của Lưu Kim Ngọc lập tức xông lên não, cộng thêm Điền Ái Dân cũng không nói giúp cô ta. Cô ta “oa” một tiếng bắt đầu khóc, thuận thế ngồi xuống đất bắt đầu khóc lóc om sòm: “Tôi vẫn mang thai, cả nhà mấy người đều ức hiếp một mình tôi. Mẹ, sao mẹ vẫn chưa tới làm chủ cho con gái mẹ!”
Sắc mặt của Điền Ái Dân không nén nổi cơn giận, muốn kéo cô ta dậy: “Đừng mất mặt nữa, mau đứng lên!”
“Tôi không đứng dậy, hôm nay không dạy dỗ Điền Ninh thì tôi không đứng dậy, nó dựa vào đâu mà phá hỏng đồ cưới của tôi!”
Điền Ninh chỉ yên lặng khóc thút thít, đáng thương hơn Lưu Kim Ngọc ngồi dưới đất la lối om sòm, hàng xóm nhìn mà than thở.
Đừng thấy cô ta gả tới không lâu, hàng xóm đều thấy một hai lần cái tính ghen ghét hiếu thắng chỉ có thể chiếm lợi không thể chịu thiệt của cô ta rồi. Cô gái yếu đuối như Điền Ninh có thể ức hiếp cô ta mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất