Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 38:
Sáng mùng ba tết có một trận tuyết lớn bao trùm, Lương Tiểu Song vừa oán hận vừa lo lắng mà giặt tã lót cho con bất chấp mưa tuyết. Lúc ăn sáng Lý Phượng Anh luộc hai quả trứng gà cho cháu trai, Điền Ninh và Điền Vệ Tinh mỗi người một quả trứng gà luộc. Lúc tuyên bố trứng gà thuộc về ai, bà ta mang vẻ mặt phức tạp.
Điền Ninh chỉ làm như không thấy, nghiêm túc ăn trứng gà, ăn bát cháo khoai lang. Trời đất bao la ăn cơm quan trọng nhất.
Người như bị ma nhập, ăn uống vẫn rất ngon.
Điền Vượng Phát nhìn sắc mặt của cô, nhíu mày.
Sau khi ăn xong, bên ngoài vẫn rơi tuyết. Điền Vượng Phát đứng trước cửa nhà chính ho khan một tiếng, Lý Phượng Anh thò đầu nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cần ra đồng đốt giấy cho bố mẹ chúng ta sao?”
Mùng ba đầu năm là ngày tế bái tổ tiên.
“Ừ, đi ngay.”
Điền Vượng Phát không động đậy, mắt thấy trước cửa liên tục có người đi qua, cũng không thể kéo dài nữa. Ông cầm một cái xẻng gánh trên vai, Lý Phượng Anh buộc khăn quàng tam giác màu xanh lá đi theo ông ra ngoài.
Ngày tuyết rơi cũng không lạnh, hai người đi rất chậm, hơn nữa quanh người có hơi lạnh.
Điền Ninh ra cửa ngắm tuyết, nhìn thấy bóng lưng của bọn họ thì nhịn cười. Hôm qua lúc cô nói vớ vẩn không nhớ hôm nay là ngày gì, cô mong bọn họ có thể vui vẻ trao đổi tình cảm với ông bà nội.
Điền Xảo Chân ở nhà đối diện cũng ăn cơm xong đi ra, tuyết rơi nhiều không có chuyện làm, hai người chơi tuyết trên đất trống ở nhà bên cạnh. Điền Ninh lăn tuyết thành quả cầu tuyết lớn, lăn từ đầu này sang đầu kia, cứ tiếp tục lăn như thế, một tầng rồi một tầng xếp chồng lên nhau. Bên dưới trộn lẫn lá khô và nhánh cây, trông không đẹp mắt lắm nhưng rất đồ sộ.
“Ninh Nhi, chúng ta đi đắp người tuyết đi, tớ đắp không đẹp.”
“Được thôi.”
Điền Ninh giẫm lên lớp tuyết dày đến mắt cá chân chạy về. Hai người làm thân người tuyết trước, tiếp theo là đầu, nhặt hai cục than đá làm đôi mắt, cho sau đó cắm mũi làm hai cánh tay bằng cành cây, người tuyết rất sống động.
Điền Xảo Chân nghiêng đầu nhìn, thở dài nói: “Ninh Nhi, cậu khéo tay thật, người tuyết này rất đẹp.”
Điền Ninh phủi tuyết trên tay, đặt tay bên môi hà hơi, hơi đắc ý nói: “Lừa trẻ con chơi.”
Bàn tay từng chạm vào tuyết lạnh lẽo ửng đỏ, qua thêm một lúc thì nóng lên như lửa đốt.
“Tớ không phải trẻ con, nhưng mà tên của tớ được đặt không hề giống con người tớ, không khéo tay.” Điền Xảo Chân hơi buồn bã, có thể là sự khéo léo cả đời này đều ứng nghiệm trên cái tên, ngay cả việc may vá cô ấy cũng không thành thạo.
“Đó là do cậu vẫn chưa phát hiện ra điều khác thôi. Nào, tớ dạy cho cậu, chúng ta đắp cái nữa.”
Mặc dù hai người cùng lứa, nhưng tuổi tâm lý của Điền Ninh lớn hơn cô ấy, thật sự có chút tâm lý dỗ trẻ con chơi đùa. Cũng may, Điền Xảo Chân cũng không xoắn xuýt chuyện này, hai người mỗi người làm những cầu tuyết.
Điền Vệ Tinh đi ra từ trong nhà cũng gia nhập hàng ngũ đắp người tuyết, ngay cả trẻ con nhà hàng xóm gần đây cũng bị hấp dẫn.
Tôn Tiểu Cương đứng ở ven đường cực kỳ hâm mộ, ngửa đầu nhìn anh họ Hạ Đông Thăng, lại nghiêng đầu nịnh hót hỏi: “Mẹ, con muốn chơi ở đây.”
Trương Mẫn cau mày, sáng sớm thím ấy đã phát hiện cậu bé lên cơn sốt, chồng đã đưa cha mẹ chồng đến phần mộ ở đồng. Cháu ngoại giúp thím ấy bế con trai đến trạm y tế tiêm, cậu bé vừa mới tiêm xong. Nếu là bình thường chắc chắn thím ấy sẽ nhốt con trai ở nhà cẩn thận dụ dỗ, một cục cưng bé bỏng như vậy không thể xảy ra sơ xuất.
Nhưng mà, thím ấy luôn cảm thấy cơn cảm cúm đến rất lạ, không lẽ do tai nạn bị hóc đậu phộng hôm qua chưa qua sao? Hôm qua Điền Ninh cứu con trai thím ấy một mạng, nói không chừng trong số mệnh có phúc, cậu bé chơi với cô thì có thể che chở được vài chuyện nhỉ?
“Được, con đứng bên cạnh xem, không được chơi tuyết.”
Tôn Tiểu Cương vui mừng quá đỗi, kéo Hạ Đông Thăng nói: “Anh, chúng ta cùng chơi được không?”
Hạ Đông Thăng dở khóc dở cười: “Anh không phải con nít nữa, chơi với các em làm gì?”
Trương Mẫn nhìn đi nhìn lại cháu ngoại và Điền Ninh, mỉm cười khen ngợi: “Đông Thăng cháu trông thằng bé đi, nó không nghe lời thím, chỉ nghe lời cháu thôi.”
“Vâng.”
Điền Ninh chỉ làm như không thấy, nghiêm túc ăn trứng gà, ăn bát cháo khoai lang. Trời đất bao la ăn cơm quan trọng nhất.
Người như bị ma nhập, ăn uống vẫn rất ngon.
Điền Vượng Phát nhìn sắc mặt của cô, nhíu mày.
Sau khi ăn xong, bên ngoài vẫn rơi tuyết. Điền Vượng Phát đứng trước cửa nhà chính ho khan một tiếng, Lý Phượng Anh thò đầu nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cần ra đồng đốt giấy cho bố mẹ chúng ta sao?”
Mùng ba đầu năm là ngày tế bái tổ tiên.
“Ừ, đi ngay.”
Điền Vượng Phát không động đậy, mắt thấy trước cửa liên tục có người đi qua, cũng không thể kéo dài nữa. Ông cầm một cái xẻng gánh trên vai, Lý Phượng Anh buộc khăn quàng tam giác màu xanh lá đi theo ông ra ngoài.
Ngày tuyết rơi cũng không lạnh, hai người đi rất chậm, hơn nữa quanh người có hơi lạnh.
Điền Ninh ra cửa ngắm tuyết, nhìn thấy bóng lưng của bọn họ thì nhịn cười. Hôm qua lúc cô nói vớ vẩn không nhớ hôm nay là ngày gì, cô mong bọn họ có thể vui vẻ trao đổi tình cảm với ông bà nội.
Điền Xảo Chân ở nhà đối diện cũng ăn cơm xong đi ra, tuyết rơi nhiều không có chuyện làm, hai người chơi tuyết trên đất trống ở nhà bên cạnh. Điền Ninh lăn tuyết thành quả cầu tuyết lớn, lăn từ đầu này sang đầu kia, cứ tiếp tục lăn như thế, một tầng rồi một tầng xếp chồng lên nhau. Bên dưới trộn lẫn lá khô và nhánh cây, trông không đẹp mắt lắm nhưng rất đồ sộ.
“Ninh Nhi, chúng ta đi đắp người tuyết đi, tớ đắp không đẹp.”
“Được thôi.”
Điền Ninh giẫm lên lớp tuyết dày đến mắt cá chân chạy về. Hai người làm thân người tuyết trước, tiếp theo là đầu, nhặt hai cục than đá làm đôi mắt, cho sau đó cắm mũi làm hai cánh tay bằng cành cây, người tuyết rất sống động.
Điền Xảo Chân nghiêng đầu nhìn, thở dài nói: “Ninh Nhi, cậu khéo tay thật, người tuyết này rất đẹp.”
Điền Ninh phủi tuyết trên tay, đặt tay bên môi hà hơi, hơi đắc ý nói: “Lừa trẻ con chơi.”
Bàn tay từng chạm vào tuyết lạnh lẽo ửng đỏ, qua thêm một lúc thì nóng lên như lửa đốt.
“Tớ không phải trẻ con, nhưng mà tên của tớ được đặt không hề giống con người tớ, không khéo tay.” Điền Xảo Chân hơi buồn bã, có thể là sự khéo léo cả đời này đều ứng nghiệm trên cái tên, ngay cả việc may vá cô ấy cũng không thành thạo.
“Đó là do cậu vẫn chưa phát hiện ra điều khác thôi. Nào, tớ dạy cho cậu, chúng ta đắp cái nữa.”
Mặc dù hai người cùng lứa, nhưng tuổi tâm lý của Điền Ninh lớn hơn cô ấy, thật sự có chút tâm lý dỗ trẻ con chơi đùa. Cũng may, Điền Xảo Chân cũng không xoắn xuýt chuyện này, hai người mỗi người làm những cầu tuyết.
Điền Vệ Tinh đi ra từ trong nhà cũng gia nhập hàng ngũ đắp người tuyết, ngay cả trẻ con nhà hàng xóm gần đây cũng bị hấp dẫn.
Tôn Tiểu Cương đứng ở ven đường cực kỳ hâm mộ, ngửa đầu nhìn anh họ Hạ Đông Thăng, lại nghiêng đầu nịnh hót hỏi: “Mẹ, con muốn chơi ở đây.”
Trương Mẫn cau mày, sáng sớm thím ấy đã phát hiện cậu bé lên cơn sốt, chồng đã đưa cha mẹ chồng đến phần mộ ở đồng. Cháu ngoại giúp thím ấy bế con trai đến trạm y tế tiêm, cậu bé vừa mới tiêm xong. Nếu là bình thường chắc chắn thím ấy sẽ nhốt con trai ở nhà cẩn thận dụ dỗ, một cục cưng bé bỏng như vậy không thể xảy ra sơ xuất.
Nhưng mà, thím ấy luôn cảm thấy cơn cảm cúm đến rất lạ, không lẽ do tai nạn bị hóc đậu phộng hôm qua chưa qua sao? Hôm qua Điền Ninh cứu con trai thím ấy một mạng, nói không chừng trong số mệnh có phúc, cậu bé chơi với cô thì có thể che chở được vài chuyện nhỉ?
“Được, con đứng bên cạnh xem, không được chơi tuyết.”
Tôn Tiểu Cương vui mừng quá đỗi, kéo Hạ Đông Thăng nói: “Anh, chúng ta cùng chơi được không?”
Hạ Đông Thăng dở khóc dở cười: “Anh không phải con nít nữa, chơi với các em làm gì?”
Trương Mẫn nhìn đi nhìn lại cháu ngoại và Điền Ninh, mỉm cười khen ngợi: “Đông Thăng cháu trông thằng bé đi, nó không nghe lời thím, chỉ nghe lời cháu thôi.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất