Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 43:
Chứng thèm ăn của Lưu Kim Ngọc mượn hàng xóm truyền miệng đến nhà họ Điền, Lý Phượng Anh không muốn thế nào cũng phải bảo Điền Ái Dân xách một túi táo đến nhà họ Lưu. Chờ anh ta vừa đi, bà ta lại ở nhà lầm bầm: “Phải ầm ĩ đến lúc nào đây!”
Điền Ninh biết bà ta than phiền cho cô nghe, vốn dĩ cô đã không để ở trong lòng. Trước mắt có chuyện quan trọng, cô nhớ trong cốt truyện gốc, chưa đến mấy ngày sau tết “Điền Ninh” và Vu Thanh Sơn đã đồng ý chuyện này, hai người đều hài lòng, tiếp theo sẽ chờ quá trình đính hôn kết hôn.
Bác Vu là người làm mai, từ đầu tới cuối người làm mối bắc cầu đều là bà ấy, sắp xếp lần sau gặp mặt cũng là chuyện của bà ấy. Cô để ý lúc nào bà ấy đến nhà, thuận tiện chuẩn bị lời thoại uyển chuyển từ chối Vu Thanh Sơn.
Chẳng qua bác Vu mãi không tới, qua hai ngày, Điền Ninh mới biết nhà bác Vu xảy ra chút chuyện, nói chính xác là chuyện cưới xin của chị em Điền Xảo Chân xảy ra vấn đề.
Lương Tiểu Song hóng hớt nói nhiều, rất dễ hiểu được nguyên nhân từ miệng của chị dâu Điền, lúc chị ta ở nhà tám nhảm với Lý Phượng Anh đã nói thẳng ra.
“Cái tên họ Tào đính hôn với Xảo Chân lại không đồng ý mối hôn sự này, chê Xảo Chân từng làm giúp việc cho người khác, cảm thấy mất mặt.”
Bình thường cô gái đến tuổi sau khi đính hôn đều sẽ truyền khắp thôn, người làm mai tin tức nhanh nhẹn cũng sẽ không nhọc lòng về chuyện cưới xin của cô gái này nữa, tự động tự giác xếp các cô vào hàng ngũ đợi cưới.
Nếu như sau khi đính hôn lại hủy bỏ hôn ước, tổn hại phía đàng gái lớn hơn đàng trai, nhất là chuyện không hài lòng về hôn ước còn do đàng trai nhắc đến. Mọi người đều sẽ nghi ngờ có phải đàng gái giấu diếm tật xấu gì đó, bây giờ bị đàng trai phát hiện nên người ta không muốn chịu thiệt không.
Điền Ninh hỏi: “Xảo Chân nghĩ thế nào?”
Lương Tiểu Song lắc đầu: “Chị không biết, nhà họ vẫn chưa mở lời, cũng không biết nhà họ Tào muốn làm gì. Chắc là cảm thấy nhà Xảo Chân dễ nói chuyện, muốn bắt chẹt nhiều hơn.”
Cả nhà Điền Xảo Chân cũng là nông dân hiền lành, cô ấy lại là con gái nhỏ nhất của bác Vu. Mặc dù không quý giá như người thành phố, nhưng cũng ăn uống đàng hoàng mà nuôi lớn. Con rể được cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn, yêu cầu lúc đính hôn cũng không cao, chỉ nghĩ người nhà họ Tào ít ỏi, không có nhiều chuyện linh tinh.
Lý Phượng Anh “hừ” một tiếng nói: “Mẹ thấy là nhà Xảo Chân hiền quá rồi, yêu cầu càng ít, người ta càng không xem mình ra gì.”
Điền Ninh hơi kinh ngạc: “Hợp sức ức hiếp người hiền lành còn trách người hiền lành quá hiền lành? Đáng đời sao?”
Những lời này hơi vòng vo, Lý Phượng Anh không nghe rõ, chỉ thấy thái độ bất bình của cô thì nhức đầu. Xảo Chân xảy ra chuyện này, chắc hẳn bác Vu không có thời gian thu xếp cho cô. Nếu qua thêm một thời gian, còn không biết sẽ thế nào. Bà ta nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, thấy cô càng ngày càng không nghe lời.
Điền Ninh cũng không quan tâm bà ta đang nghĩ gì. Cô quan sát hai ngày, Điền Xảo Chân luôn trốn trong nhà không ra ngoài, chắc cũng sợ người ta nói xấu. Cô nhân lúc bác Vu ra ngoài thì hỏi một câu.
Bác Vu cười rất miễn cưỡng: “Xảo Chân ở nhà nhàn rỗi chẳng làm gì. Ninh Nhi cháu đi tìm con bé chơi một lúc đi.”
“Vâng.”
Bố cục của nhà cửa trong thôn đều na ná nhau, chẳng qua phòng của nhà bác Vu phần lớn là đất vàng chồng lên, thấp hơn nhà ngói lớn. Điền Ninh đi tới trước cửa phòng của Điền Xảo Chân, cửa đã mở ra.
Trong phòng, đôi mắt của Điền Xảo Chân đỏ bừng, sưng như quả hạch đào. Cô ấy nhìn thấy cô thì mỉm cười như khóc.
“Ninh Nhi, sao cậu lại tới đây?” Giọng nói của cô ấy vẫn khàn khàn.
Điền Ninh dùng giọng điệu bình thường: “Tớ đến tìm cậu đi chơi.”
Điền Xảo Chân nghiêng người trước cửa để cô đi vào. Căn phòng nhỏ khá giống phòng của Điền Ninh, một giường một bàn, hai người đều ngồi luôn ở mép giường. Cô ấy ngồi xuống lại nhỏ giọng khóc thút thít, vẫn chịu đựng không để cô phát hiện. Đầu giường của cô ấy còn đặt một chiếc áo len kiểu cho nam đang đan, hai người anh đều đã kết hôn lập gia đình, chuyện đan áo len cũng không đến lượt em gái làm.
Thấy Điền Ninh nhìn áo len, Điền Xảo Chân sờ áo len lại thu tay về như bị điện giật.
Điền Ninh biết bà ta than phiền cho cô nghe, vốn dĩ cô đã không để ở trong lòng. Trước mắt có chuyện quan trọng, cô nhớ trong cốt truyện gốc, chưa đến mấy ngày sau tết “Điền Ninh” và Vu Thanh Sơn đã đồng ý chuyện này, hai người đều hài lòng, tiếp theo sẽ chờ quá trình đính hôn kết hôn.
Bác Vu là người làm mai, từ đầu tới cuối người làm mối bắc cầu đều là bà ấy, sắp xếp lần sau gặp mặt cũng là chuyện của bà ấy. Cô để ý lúc nào bà ấy đến nhà, thuận tiện chuẩn bị lời thoại uyển chuyển từ chối Vu Thanh Sơn.
Chẳng qua bác Vu mãi không tới, qua hai ngày, Điền Ninh mới biết nhà bác Vu xảy ra chút chuyện, nói chính xác là chuyện cưới xin của chị em Điền Xảo Chân xảy ra vấn đề.
Lương Tiểu Song hóng hớt nói nhiều, rất dễ hiểu được nguyên nhân từ miệng của chị dâu Điền, lúc chị ta ở nhà tám nhảm với Lý Phượng Anh đã nói thẳng ra.
“Cái tên họ Tào đính hôn với Xảo Chân lại không đồng ý mối hôn sự này, chê Xảo Chân từng làm giúp việc cho người khác, cảm thấy mất mặt.”
Bình thường cô gái đến tuổi sau khi đính hôn đều sẽ truyền khắp thôn, người làm mai tin tức nhanh nhẹn cũng sẽ không nhọc lòng về chuyện cưới xin của cô gái này nữa, tự động tự giác xếp các cô vào hàng ngũ đợi cưới.
Nếu như sau khi đính hôn lại hủy bỏ hôn ước, tổn hại phía đàng gái lớn hơn đàng trai, nhất là chuyện không hài lòng về hôn ước còn do đàng trai nhắc đến. Mọi người đều sẽ nghi ngờ có phải đàng gái giấu diếm tật xấu gì đó, bây giờ bị đàng trai phát hiện nên người ta không muốn chịu thiệt không.
Điền Ninh hỏi: “Xảo Chân nghĩ thế nào?”
Lương Tiểu Song lắc đầu: “Chị không biết, nhà họ vẫn chưa mở lời, cũng không biết nhà họ Tào muốn làm gì. Chắc là cảm thấy nhà Xảo Chân dễ nói chuyện, muốn bắt chẹt nhiều hơn.”
Cả nhà Điền Xảo Chân cũng là nông dân hiền lành, cô ấy lại là con gái nhỏ nhất của bác Vu. Mặc dù không quý giá như người thành phố, nhưng cũng ăn uống đàng hoàng mà nuôi lớn. Con rể được cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn, yêu cầu lúc đính hôn cũng không cao, chỉ nghĩ người nhà họ Tào ít ỏi, không có nhiều chuyện linh tinh.
Lý Phượng Anh “hừ” một tiếng nói: “Mẹ thấy là nhà Xảo Chân hiền quá rồi, yêu cầu càng ít, người ta càng không xem mình ra gì.”
Điền Ninh hơi kinh ngạc: “Hợp sức ức hiếp người hiền lành còn trách người hiền lành quá hiền lành? Đáng đời sao?”
Những lời này hơi vòng vo, Lý Phượng Anh không nghe rõ, chỉ thấy thái độ bất bình của cô thì nhức đầu. Xảo Chân xảy ra chuyện này, chắc hẳn bác Vu không có thời gian thu xếp cho cô. Nếu qua thêm một thời gian, còn không biết sẽ thế nào. Bà ta nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, thấy cô càng ngày càng không nghe lời.
Điền Ninh cũng không quan tâm bà ta đang nghĩ gì. Cô quan sát hai ngày, Điền Xảo Chân luôn trốn trong nhà không ra ngoài, chắc cũng sợ người ta nói xấu. Cô nhân lúc bác Vu ra ngoài thì hỏi một câu.
Bác Vu cười rất miễn cưỡng: “Xảo Chân ở nhà nhàn rỗi chẳng làm gì. Ninh Nhi cháu đi tìm con bé chơi một lúc đi.”
“Vâng.”
Bố cục của nhà cửa trong thôn đều na ná nhau, chẳng qua phòng của nhà bác Vu phần lớn là đất vàng chồng lên, thấp hơn nhà ngói lớn. Điền Ninh đi tới trước cửa phòng của Điền Xảo Chân, cửa đã mở ra.
Trong phòng, đôi mắt của Điền Xảo Chân đỏ bừng, sưng như quả hạch đào. Cô ấy nhìn thấy cô thì mỉm cười như khóc.
“Ninh Nhi, sao cậu lại tới đây?” Giọng nói của cô ấy vẫn khàn khàn.
Điền Ninh dùng giọng điệu bình thường: “Tớ đến tìm cậu đi chơi.”
Điền Xảo Chân nghiêng người trước cửa để cô đi vào. Căn phòng nhỏ khá giống phòng của Điền Ninh, một giường một bàn, hai người đều ngồi luôn ở mép giường. Cô ấy ngồi xuống lại nhỏ giọng khóc thút thít, vẫn chịu đựng không để cô phát hiện. Đầu giường của cô ấy còn đặt một chiếc áo len kiểu cho nam đang đan, hai người anh đều đã kết hôn lập gia đình, chuyện đan áo len cũng không đến lượt em gái làm.
Thấy Điền Ninh nhìn áo len, Điền Xảo Chân sờ áo len lại thu tay về như bị điện giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất