Thiên Kim Mở Sạp Xem Bói Hằng Ngày
Chương 10:
Nghĩ đến đó, Hứa Tinh Hà ho khan một tiếng, làm ra vẻ lạnh lùng: “Xem ra em đã biết rồi. Nhầm lẫn là ngoài ý muốn, giờ đã biết sự thật thì chúng ta cũng nên giải quyết. Giờ cả em và Uyển Uyển đều là con gái Hứa gia. Hiện tại em vẫn độc thân, lần này anh đến để đón em về nhà. Anh là anh hai của em, Hứa Tinh Hà. Ba mẹ và anh cả có việc bận nên đã nhờ anh đến.”
Phạm Văn Thanh đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào hỏi: “Chào em gái, anh là bạn của anh hai em, Phạm Văn Thanh.”
Hứa Bạch Vi gật đầu: “Chào anh.”
Sau đó, cô hỏi: “Chúng ta đi bây giờ… hay là ngày mai?”
Hứa Tinh Hà hiểu ý cô, quay đầu nhìn căn nhà ngói phía sau, trong lòng tràn đầy sự ghét bỏ, nói: “Đi ngay bây giờ.” Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một đêm nào nữa.
Hứa Bạch Vi gật đầu, cũng nhìn căn nhà nhỏ. Cô đã ở nơi này một thời gian, giờ đây phải rời đi. Cô thu dọn đồ đạc, chỉ mang theo giấy tờ tùy thân và giấy báo trúng tuyển đại học. Cô khóa kỹ căn nhà, đặt một lá bùa ở cửa để giữ gìn.
“Đi thôi.” Cô nắm tay Ân Duệ, nhìn về phía Hứa Tinh Hà và Phạm Văn Thanh.
Hứa Tinh Hà lúc này mới để mắt đến cậu bé đi theo bên cạnh cô, Ân Duệ có vẻ hơi e dè dưới ánh nhìn của hắn, liền vội vàng ôm chặt lấy đùi Hứa Bạch Vi.
Cậu bé cứ như hình với bóng theo sát Hứa Bạch Vi vậy.
Hứa Tinh Hà nhướn mày: "Có ý gì thế?"
Hứa Bạch Vi đáp: "Em nhận thằng bé làm đệ tử, kế thừa đạo thống của sư phụ em."
“……” Hắn cố nén vẻ mặt khó hiểu, rồi hỏi, "Không phải là nhặt con nít về nuôi à?"
Hứa Bạch Vi mỉm cười: "Yên tâm, em có cách dạy dỗ, đứa nhỏ này đã mất cả cha lẫn mẹ, người cậu lại không muốn nuôi, đối xử với thằng bé không tốt, nên em mới nhận về."
Cô thì biết quần què gì mà dạy dỗ!
Hứa Tinh Hà thầm chửi một câu trong lòng, rồi miễn cưỡng nói: "Vậy thì được."
Hắn lười quan tâm đến chuyện này nữa, chỉ cần mang người về báo cáo nhiệm vụ, đưa đứa nhỏ này về là xong việc. Chỉ cần không phạm pháp, thì nhặt mấy đứa nhỏ về cũng được, dù sao cũng không phải hắn nuôi, mà cô cứ nói là đứa nhỏ này không ai nuôi cả, cũng không thể vứt bỏ được.
Ba người cùng đứa trẻ đi suốt đêm về đến thị trấn Ô Khê, rồi lái xe đến thành phố Hồ Sơn. Hôm nay cả Hứa Tinh Hà và Phạm Văn Thanh đều đói lả cả ngày, không có phương tiện để quay lại Hải Thành vào ban đêm, đành phải tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước.
Trên xe, vẫn là Hứa Tinh Hà lái, Phạm Văn Thanh ngồi ghế phụ, Hứa Bạch Vi cùng Ân Duệ ngồi ở hàng ghế sau.
Phạm Văn Thanh lên tiếng: "Tên của em khá hay, không giống với những cái tên thông thường."
Người nông dân thường đặt tên con cái theo kiểu "Yến", "Mai", "Kiều", còn tên "Hứa Bạch Vi" của cô thì khá là độc đáo.
Hứa Bạch Vi: "Tên này là sư phụ đặt cho."
Phạm Văn Thanh: "……” Cứ ba câu là sư phụ đồ đệ, đúng là mê tín dị đoan.
“…… Phải không, vậy sư phụ của em là ai vậy?"
"Trước đây ở sau lưng làng Hướng Dương có một đạo quan nhỏ, sư phụ em là một đạo sĩ ở đó, sau đó sư phụ mất, đạo quan cũng bị bỏ hoang."
"Vậy à."
Hứa Bạch Vi nói vậy chỉ là nửa đùa nửa thật. Tên của cô là do sư phụ đặt, nhưng thực ra kiếp trước cô chính là một đệ tử của một tông môn lớn. Tuy nhiên, sư phụ không phải đạo sĩ thực thụ. Trước đây ở làng Hướng Dương có một đạo quan nhỏ với một vị đạo sĩ, chính vị đạo sĩ đó đã đặt cho nguyên chủ cái tên này. Lý do là vì nguyên chủ từ nhỏ đã hay ốm yếu, mẹ của Hứa Bạch Vi cầu xin vị đạo sĩ ban cho một cái tên để phù hộ cho con.
Cô nói như vậy chỉ là vì muốn tìm một cái cớ hợp lý cho những khả năng đặc biệt của mình.
Từ khi gặp mặt, Ân Duệ đã luôn nhìn chằm chằm vào hai người anh trai. Giờ đây cậu bé không nhịn được nữa, hỏi Hứa Bạch Vi: "Sư phụ, tại sao mặt của hai anh này đen sì vậy?"
Phạm Văn Thanh đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào hỏi: “Chào em gái, anh là bạn của anh hai em, Phạm Văn Thanh.”
Hứa Bạch Vi gật đầu: “Chào anh.”
Sau đó, cô hỏi: “Chúng ta đi bây giờ… hay là ngày mai?”
Hứa Tinh Hà hiểu ý cô, quay đầu nhìn căn nhà ngói phía sau, trong lòng tràn đầy sự ghét bỏ, nói: “Đi ngay bây giờ.” Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một đêm nào nữa.
Hứa Bạch Vi gật đầu, cũng nhìn căn nhà nhỏ. Cô đã ở nơi này một thời gian, giờ đây phải rời đi. Cô thu dọn đồ đạc, chỉ mang theo giấy tờ tùy thân và giấy báo trúng tuyển đại học. Cô khóa kỹ căn nhà, đặt một lá bùa ở cửa để giữ gìn.
“Đi thôi.” Cô nắm tay Ân Duệ, nhìn về phía Hứa Tinh Hà và Phạm Văn Thanh.
Hứa Tinh Hà lúc này mới để mắt đến cậu bé đi theo bên cạnh cô, Ân Duệ có vẻ hơi e dè dưới ánh nhìn của hắn, liền vội vàng ôm chặt lấy đùi Hứa Bạch Vi.
Cậu bé cứ như hình với bóng theo sát Hứa Bạch Vi vậy.
Hứa Tinh Hà nhướn mày: "Có ý gì thế?"
Hứa Bạch Vi đáp: "Em nhận thằng bé làm đệ tử, kế thừa đạo thống của sư phụ em."
“……” Hắn cố nén vẻ mặt khó hiểu, rồi hỏi, "Không phải là nhặt con nít về nuôi à?"
Hứa Bạch Vi mỉm cười: "Yên tâm, em có cách dạy dỗ, đứa nhỏ này đã mất cả cha lẫn mẹ, người cậu lại không muốn nuôi, đối xử với thằng bé không tốt, nên em mới nhận về."
Cô thì biết quần què gì mà dạy dỗ!
Hứa Tinh Hà thầm chửi một câu trong lòng, rồi miễn cưỡng nói: "Vậy thì được."
Hắn lười quan tâm đến chuyện này nữa, chỉ cần mang người về báo cáo nhiệm vụ, đưa đứa nhỏ này về là xong việc. Chỉ cần không phạm pháp, thì nhặt mấy đứa nhỏ về cũng được, dù sao cũng không phải hắn nuôi, mà cô cứ nói là đứa nhỏ này không ai nuôi cả, cũng không thể vứt bỏ được.
Ba người cùng đứa trẻ đi suốt đêm về đến thị trấn Ô Khê, rồi lái xe đến thành phố Hồ Sơn. Hôm nay cả Hứa Tinh Hà và Phạm Văn Thanh đều đói lả cả ngày, không có phương tiện để quay lại Hải Thành vào ban đêm, đành phải tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước.
Trên xe, vẫn là Hứa Tinh Hà lái, Phạm Văn Thanh ngồi ghế phụ, Hứa Bạch Vi cùng Ân Duệ ngồi ở hàng ghế sau.
Phạm Văn Thanh lên tiếng: "Tên của em khá hay, không giống với những cái tên thông thường."
Người nông dân thường đặt tên con cái theo kiểu "Yến", "Mai", "Kiều", còn tên "Hứa Bạch Vi" của cô thì khá là độc đáo.
Hứa Bạch Vi: "Tên này là sư phụ đặt cho."
Phạm Văn Thanh: "……” Cứ ba câu là sư phụ đồ đệ, đúng là mê tín dị đoan.
“…… Phải không, vậy sư phụ của em là ai vậy?"
"Trước đây ở sau lưng làng Hướng Dương có một đạo quan nhỏ, sư phụ em là một đạo sĩ ở đó, sau đó sư phụ mất, đạo quan cũng bị bỏ hoang."
"Vậy à."
Hứa Bạch Vi nói vậy chỉ là nửa đùa nửa thật. Tên của cô là do sư phụ đặt, nhưng thực ra kiếp trước cô chính là một đệ tử của một tông môn lớn. Tuy nhiên, sư phụ không phải đạo sĩ thực thụ. Trước đây ở làng Hướng Dương có một đạo quan nhỏ với một vị đạo sĩ, chính vị đạo sĩ đó đã đặt cho nguyên chủ cái tên này. Lý do là vì nguyên chủ từ nhỏ đã hay ốm yếu, mẹ của Hứa Bạch Vi cầu xin vị đạo sĩ ban cho một cái tên để phù hộ cho con.
Cô nói như vậy chỉ là vì muốn tìm một cái cớ hợp lý cho những khả năng đặc biệt của mình.
Từ khi gặp mặt, Ân Duệ đã luôn nhìn chằm chằm vào hai người anh trai. Giờ đây cậu bé không nhịn được nữa, hỏi Hứa Bạch Vi: "Sư phụ, tại sao mặt của hai anh này đen sì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất