Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 37

Trước Sau
Edit: Yan

——

Chu Quân phải tắm rửa, Ung Tấn cần phải bôi thuốc. Bác sĩ không dám nhăn mặt với thiếu tướng chỉ ẩn ý nói mấy ngày tới tốt nhất không nên vận động quá mạnh. Chu Quân cài cúc áo cẩn thận, sửa sang thỏa đáng mới bảo bác sĩ đến bôi thuốc còn mình thì ngồi bên cạnh nhìn. Nghe thấy bác sĩ nói vậy lông mi Chu Quân run rẩy, trong lòng lại càng hối hận. Đợi đến khi bác sĩ mở băng gạc bôi thuốc lên miệng vết thương Chu Quân đã hối hận đến độ trong lòng phát khóc.

Hắn nhìn vết thương của Ung Tấn một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Ung Tấn không cho hắn nhìn, nhét một chiếc khăn vào túi Chu Quân vỗ vỗ eo hắn: "Em còn nhớ đường chứ, mau đi tắm đi." Chiếc khăn kia là cái Chu Quân lấy tới lúc xong việc chà lau mấy thứ dính nhớp trên mông. Là thiếu tướng Ung tự tay giúp hắn, mới đầu Chu Quân không chịu nhất định che lại chỗ đó muốn tự mình làm.

Cuối cùng vẫn không địch nổi Ung Tấn, bị người kia cởi quần nắm mắt cá chân đẩy lên trên lộ ra phía dưới hỗn độn. Vất vả lắm mới được buông ra Chu Quân lập tức nhanh chóng ngồi dậy mặc quần mặc áo, sao còn không biết chỗ lấy cái khăn này. Bây giờ còn bị làm trò trước mặt bác sĩ, cái khăn kia bị nhét vào ngực. Dù biết bác sĩ không hiểu được việc này thì cũng không thể ngồi lại được nữa.

Hắn trừng mắt liếc Ung Tấn một cái lại chả có tí lực sát thương nào. Ung Tấn như không nhìn thấy, hơi mệt mỏi dựa vào sô pha. Hắn biết y mệt, vốn dĩ đã mệt lại còn muốn nhắm mắt làm liều. Chu Quân cảm thấy bản thân mình thật không hiểu chuyện, đáng lẽ nên mặc kệ Ung Tấn không nên vì thấy y hơi giận đã vội vàng dung túng người ta. Hắn tự giác đi lên lầu quay lại phòng Ung Tấn. Lấy từ tủ quần áo của Ung Tấn ra một chiếc áo choàng màu xanh đậm, phía trên còn rất chi là lẳng lơ thêu lên từng mảng lớn hoa.

Chu Quân tắm xong, mặc áo choàng vào người mới phát hiện rất vừa người như là theo số đo của hắn mà may ra vậy, hắn nghi ngờ đây là quần áo Ung Tấn làm cho hắn. Chính là để hắn mặc vào lần sau hắn đến. Hắn vẫn luôn hoài nghi Ung Tấn có chút đam mê của thiếu nữ, chính là cái loại đam mê mặc quần áo cho búp bê này nọ đó. Rất nhiều đồ trên người hắn bây giờ đều là của Ung Tấn tặng, trên chân còn có cả một cái lắc chân nữa đây này.

Tóc của hắn còn hơi ướt làm khăn lông vắt trên cổ ngấm không ít nước. Tối nay hắn vốn không định về nhà, hắn muốn ở lại nơi này ở cạnh Ung Tấn. Biết y bị thương vừa rồi còn ngọt ngào một hồi thế nên dù thế nào cũng không thể đi rồi. Huống chi bây giờ về nhà không chừng anh cả còn dùng gia pháp hầu hạ hắn, vẫn nên trốn ở đây là tốt nhất.

Khoác thêm một kiện áo khoác của Ung Tấn, trong túi còn nửa bao thuốc lá cùng với bật lửa. Hắn đẩy cửa sổ định hút một điếu. Vừa mới ngậm thuốc vào miệng tính châm lửa chợt nghe thấy từ phòng nào đó truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống, còn nghe có tiếng người rên rỉ. Chu Quân nhíu mày dò nửa mình ra xem là phòng nào. Hai cánh cửa sổ bên tay phải đóng kín, cửa sổ thứ ba mở rộng, bức màn bên trong còn đang lung lay. Lại là một âm thanh khác, lúc này biến thành tiếng khóc lúc có lúc ngừng khóc đến độ tim người ta cũng mềm nhũn.

Chu Quân thật sự không thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ bèn đi về hướng âm thanh kia truyền đến. Qua một cánh cửa, hắn nghe thấy giọng nói của chủ nhân tiếng khóc kia rất gần, lúc này lại không khóc mà giống như đang nói chuyện. Cửa khép hờ làm giọng nói truyền tới tương đối rõ ràng. Chu Quân vừa mới chạm lên then cửa đã nghe thấy một giọng nói khác, rất trầm thấp đang dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc."

Chu Quân ngây ngẩn cả người nhất thời không dám đẩy cánh cửa này ra. Hắn nghe thấy người đang khóc kia nhỏ giọng nức nở: "Chỉ là em quá đau, cũng may là em đau. Người ta vẫn nói người tiện đến trời cũng không muốn thu lưu, may là em mệnh tiện." Sắc mặt Chu Quân xám xịt, hắn rất muốn nghe xem người còn lại trong phòng kia định nói gì. Có phải là cũng nói vài lời ngọt ngào giống như lúc ở bên hắn hay không.

Thuốc lá trong miệng cháy hơn phân nửa, tàn thuốc rớt xuống dưới làm bỏng tay nhưng Chu Quân vẫn không hề nhúc nhích như chẳng hề biết đau. Hắn nghe thấy Ung Tấn nói: "Hi sinh vì nhà họ Ung, tôi hiểu. Đừng hạ thấp mình như vậy, cậu là người nhà họ Ung tất nhiên nhà họ Ung sẽ luôn che chở cho cậu."



Người nọ ai oán mở miệng: "Em vì cái gì, ngài không biết hay sao..." Chu Quân cắn răng híp mắt, cách ván cửa hắn ngược lại muốn nghe xem Ung Tấn định dỗ dành như thế nào. Ung Tấn nói: "Cậu vì tôi, tôi rất cảm kích. Vẫn là câu kia, nhà họ Ung sẽ đứng phía sau che chở cho cậu."

Chu Quân nghe đến đó suy đoán trong lòng liền phai nhạt. Hắn đợi một lát thấy bên trong ngoại trừ người nọ nức nở thì chỉ có Ung Tấn khó hiểu phong tình an tĩnh một bên, không có âm thanh của ai khác vì vậy hắn gõ gõ cửa. Lúc này mới nhận ra khớp xương chỗ ngón trỏ đau đớn, nhanh ngậm lấy nơi bị bỏng nho nhỏ, đến khi Ung Tấn mở miệng hỏi ai hắn liền rất không có phong độ đẩy cửa đi vào.

Hình ảnh đầu tiên rơi vào mắt hắn chính là Ung Tấn ngồi ở ghế dựa đầu giường, đầu gối chống lên bên cạnh giường. Bên cạnh đầu gối người kia là một bàn tay mềm mại tái nhợt. Hình dạng bàn tay rất xinh đẹp, đẹp như tay phụ nữ vậy. Ánh mắt bắt bẻ của Chu quân theo bàn tay kia nhìn lên trên ngắm chủ nhân bàn tay. Nhưng chủ nhân của bàn tay trông cũng không tồi, lúc này ốm yếu khiến sợi tóc hỗn độn, môi tái nhợt càng thêm yếu ớt đẹp động lòng người.

Chu Quân không nhịn được mà khoan dung hơn chút, dù sao thì trông người ta đẹp, hắn vẫn luôn dễ dàng tha thứ cho người đẹp. Huống chi Ung Tấn vừa mới khéo léo ứng đối, lời nói không cho quá nhiều hi vọng cho mỹ nhân ốm yếu khiến cho lòng ghen ghét của Chu Quân cũng phai nhạt đi vài phần, ngược lại thêm nhiều chút đồng tình. Nhớ lại bộ quần áo màu xanh dính máu được người làm ôm trong tay khi nãy, Chu Quân mở miệng hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?"

Vào lúc Chu Quân đánh giá Mộc Ly Thanh đồng thời Mộc Ly Thanh cũng đang đánh giá vị Chu tiên sinh mới gặp một lần này. Lần trước hắn hôn môi với thiếu tướng ở Lê Viên, Mộc Ly Thanh liền có ấn tượng sâu sắc với người này. Lúc Chu tiên sinh đẩy cửa bước vào tim Mộc Ly Thanh đã bị tổn tương càng lạnh hơn vài phần. Khí sắc của vị Chu tiên sinh này rất tốt, áo choàng lỏng lẻo cổ có vệt đỏ trên vai còn có áo khoác của thiếu tướng.

Cứ vậy thản nhiên đi tới giống như trẻ nhỏ ngậm ngón tay, nhưng nhìn qua lại không mất lễ nghĩa. Dung mạo quý khí, ánh mắt tinh tế, không hề có chút ghen ghét chỉ như đang ngắm một đó hoa, dường như sự tồn tại của hắn không hề khiến tâm tình vị Chu tiên sinh này có chút gợn sóng phập phồng gì. Lúc thiếu tướng Ung mới vào phòng an ủi hắn, hắn còn nhìn thấy trên cổ thiếu tướng có dấu hôn vẫn mới.

Chẳng qua chỉ mới một giờ không gặp đã nhiều thêm bằng đó dấu vết. Nghĩ đến ngoại trừ vị Chu tiên sinh trước mắt này, trong Ung công quán cũng không có ai dám làm càn với thiếu tướng như vậy. Mộc Ly Thanh co mình thật sâu vào chăn, lòng tràn đầy ghen ghét, tan nát cõi lòng, không cam lòng cùng với không thể làm khác. Quả thực hắn không bằng vị Chu tiên sinh này, ngay từ lúc người này bước vào lúc hắn nhìn thấy áo ngủ của vị Chu tiên sinh này hắn đã biết rồi.

Hắn thường tới Ung công quán nhưng trước nay không bao giờ được ở lại qua đêm, càng miễn bàn là có sắp xếp quần áo cho hắn ở đây. Chiếc áo choàng khéo léo trên thân Chu tiên sinh rõ ràng là vừa vặn, chính là quần áo của Chu tiên sinh. Ai nặng ai nhẹ, liếc mắt một cái là rõ ràng. Ánh mắt Mộc Ly Thanh hơi xám xịt, chút sức lực chống đỡ trong lòng buông lỏng, nhìn qua bệnh tình càng nặng.

Ung Tấn đứng dậy nghiêng người về phía Chu Quân, kéo tay Chu Quân lại nhìn vệt nhỏ màu đỏ trên tay hắn nhíu mày: "Sao lại thế này." Không đợi Chu Quân trả lời y lại nói: "Đi ra ngoài nói." Nói xong y quay đầu lại nhắc Mộc Ly Thanh chú ý nghỉ ngơi rồi kéo tay Chu Quân ra khỏi phòng. Nghe thấy tên của Mộc Ly Thanh chu Quân lập tức nghĩ ra, đây không phải là đào kép đang nổi tiếng đã từng gặp ở Lê Viên kia sao.

Lúc ấy Mộc Ly Thanh trang điểm, chưa từng nghĩ dáng vẻ lúc tẩy trang lại thanh tú khả nhân như vậy. Vại dấm Chu Quân lại bắt đầu bốc lên, hắn lại gen ghét phỏng chừng uống cả một hồ giấm chứ đùa. Mà Ung Tấn chỉ nghĩ, dù gì y cũng biết tâm ý của Mộc Ly Thanh, Mộc Ly thanh vừa mới giúp y chắn ba phát súng, cho dù thế nào y cũng không thể ở trong phòng bệnh này thân mật quá mức với Chu Quân.

Trong lòng quan tâm tay Chu Quân bị phỏng lại thấy ánh mắt Chu Quân còn ngừng ở cửa phòng không biết nghĩ cái gì. Ung Tấn nhướng mày, lực tay thật mạnh nắm lấy tay Chu Quân, không vui nói: "Hoàn hồn, đừng nhìn nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau