Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 5: Bản Kiểm Điểm
Cố Kiến Quốc múc nước rửa chân về, chỉ thấy vợ mình đang ngồi trên giường làm giày, nhìn kích cỡ chắc là của Tam Tĩnh. Ông đi qua lấy chiếc giày trong tay bà, nhẹ giọng bảo: “Đừng làm nữa, mỏi mắt lắm, còn nữa, ngày mai còn phải làm rất nhiều việc.”
Vương Nguyệt Cúc cất kim chỉ đi rồi chui vào trong chăn, sau khi tắt đèn, hai vợ chồng lại không hề buồn ngủ. Vương Nguyệt Cúc nghiêng người nhìn chồng, nói: “Năm nay ngô phát triển tốt, chắc thu hoạch cũng không tồi. Cộng thêm thu hoạch lạc và đậu tương, chắc hẳn có thể bán được không ít tiền, hay là bán lương thực đi rồi chúng ta lại xây thêm cái nhà ba gian nữa. Bọn trẻ cũng lớn rồi, cứ mãi chen chúc trên một cái giường cũng không ra làm sao.”
Cố Kiến Quốc giang cánh tay ôm vợ vào lòng: “Được.”
Mấy năm nay bọn họ tổng cộng góp được hai nghìn hai trăm đồng, số tiền này vừa đủ sít sao xây một căn nhà ba gian, nhưng xây xong nhà thì trong tay cũng không còn tiền.
Bán lương thực thu hoạch năm nay rồi xây xong nhà, trong tay còn có thể dư lại một ít duy trì cuộc sống.
“Hay là tết, anh cũng ra ngoài làm công cho người ta.” Cố Kiến Quốc nhìn màn đêm tối tăm và nói.
“Làm công là làm gì?” Vương Nguyệt Cúc hỏi.
“Trong thành phố có rất nhiều chỗ xây nhà, tới công trường xây dựng làm việc.”
Vương Nguyệt Cúc không nói gì cả, bàn tay ôm hông chồng lại siết chặt hơn một chút, bà không biết xây nhà phải làm việc gì nhưng chắc chắn sẽ là việc nặng hơn xây phòng ở nhà nhiều.
Ở nhà xâu phòng làm có một ngày đã mệt đến không thẳng được lưng rồi.
Cố Kiến Quốc biết vợ đang thương mình, chỉ vỗ vào lưng bà, nói: “Cũng không phải em không biết anh, sức anh lớn mà, lúc trước ở bộ đội ngày nào cũng huấn luyện nhưng có thấy mệt đâu.”
“Lúc đi lính anh mới bao nhiêu? Bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi? “Vương Nguyệt Cúc thở dài: “Nếu anh cứ ở bộ đội mãi thì tốt bao nhiêu!”
Cố Kiến Quốc vỗ lưng bà, ai lại không muốn ở bộ đội mãi? Nhưng doanh trại như sắt thép, còn binh lính thay nhau như nước chảy, người có thể ở lại bộ đội cả một đời lại có mấy người?
“Vợ này, nhân lúc còn trẻ, anh phải cố gắng làm vài năm để các em đều được sống cuộc sống tốt.” Đừng lại vì một quả táo mà ầm ĩ.
“Để sau hãy nói vậy.” Vương Nguyệt Cúc hơi do dự, vừa muốn kiếm thêm nhiều tiền, vừa lo lắng cuộc sống ở bên ngoài xa lạ không quen.
Cố Kiến Quốc ừm một tiếng, hai vợ chồng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Cố Kiến quốc và Vương Nguyệt Cúc đã dậy. Cố Kiến Quốc đánh răng rửa mặt qua sau đó xách vài bao dứa rời đi, đến ruộng phía tây bẻ ngô.
Vương Nguyệt Cúc đến trước chuồng gà rồi ngồi xuống, thò tay vào trong mò, có ba quả trứng. Bà lấy ra, lại lấy thêm hai quả từ trong phòng, đang định làm trứng rán.
Vụ thu hoạch mùa thu việc nặng, phải ăn ngon một chút để bồi bổ.
Cố Nhất Mẫn nghe được tiếng vang bên ngoài cũng ngồi dậy. Cô ấy mặc xong quần áo rồi xuống giường, lại chèn góc chăn cho Cố Tư Tinh. Cố Nhị Tuệ thấy chị cả dậy rồi cũng ngồi dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo.
Hai chị em ra khỏi phòng, một người đi vào nhà bếp giúp nấu cơm, một người đi quét sân.
Cố Tư Tinh nghe tiếng gà bên ngoài vẫn luôn kêu cục ta cục tác cũng tỉnh dậy, mở mắt quay đầu nhìn cửa sổ chỉ thấy trời đã sáng rồi, cô ngồi dậy mặc quần áo.
Mặc xong quần áo xuống giường, thấy Cố Tam Tĩnh vẫn đang ngủ khò khò, cô thò tay vào trong chăn của cô ấy, bàn tay nhỏ lạnh lẽo đặt lên cái bụng nóng rực của cô ấy.
Cố Tam Tĩnh tưởng chăn lọt gió nên kéo chăn lên tiếp tục ngủ, Cố Tư Tinh thấy thế mới lớn tiếng nói: “Cha, cha định thu bản kiểm điểm ạ!”
Cố Tam Tĩnh đang ngủ ngon nghe được hai chữ kiểm điểm vội ngồi bật người dậy: “Cha, hôm nay nhất định sẽ xong.”
Câu này vừa nói xong đã thấy Cố Tư Tinh đang cười hì hì nhìn mình, trong phòng nào có bóng dáng của cha đâu. Cô ấy cầm gối đầu ném về phía Cố Tư Tinh: “Cố Tư Tinh, em cứ đợi đấy.”
Cố Tư Tinh làm mặt quỷ với cô ấy rồi chạy vụt đi.
Ra khỏi phòng, chị cả đang tưới nước cho mấy khóm hoa cúc ở góc đông bắc, trông thấy cô tóc tai bù xù mới bảo: “Đi lấy lược ra đây, chị chải đầu cho em.”
Vương Nguyệt Cúc cất kim chỉ đi rồi chui vào trong chăn, sau khi tắt đèn, hai vợ chồng lại không hề buồn ngủ. Vương Nguyệt Cúc nghiêng người nhìn chồng, nói: “Năm nay ngô phát triển tốt, chắc thu hoạch cũng không tồi. Cộng thêm thu hoạch lạc và đậu tương, chắc hẳn có thể bán được không ít tiền, hay là bán lương thực đi rồi chúng ta lại xây thêm cái nhà ba gian nữa. Bọn trẻ cũng lớn rồi, cứ mãi chen chúc trên một cái giường cũng không ra làm sao.”
Cố Kiến Quốc giang cánh tay ôm vợ vào lòng: “Được.”
Mấy năm nay bọn họ tổng cộng góp được hai nghìn hai trăm đồng, số tiền này vừa đủ sít sao xây một căn nhà ba gian, nhưng xây xong nhà thì trong tay cũng không còn tiền.
Bán lương thực thu hoạch năm nay rồi xây xong nhà, trong tay còn có thể dư lại một ít duy trì cuộc sống.
“Hay là tết, anh cũng ra ngoài làm công cho người ta.” Cố Kiến Quốc nhìn màn đêm tối tăm và nói.
“Làm công là làm gì?” Vương Nguyệt Cúc hỏi.
“Trong thành phố có rất nhiều chỗ xây nhà, tới công trường xây dựng làm việc.”
Vương Nguyệt Cúc không nói gì cả, bàn tay ôm hông chồng lại siết chặt hơn một chút, bà không biết xây nhà phải làm việc gì nhưng chắc chắn sẽ là việc nặng hơn xây phòng ở nhà nhiều.
Ở nhà xâu phòng làm có một ngày đã mệt đến không thẳng được lưng rồi.
Cố Kiến Quốc biết vợ đang thương mình, chỉ vỗ vào lưng bà, nói: “Cũng không phải em không biết anh, sức anh lớn mà, lúc trước ở bộ đội ngày nào cũng huấn luyện nhưng có thấy mệt đâu.”
“Lúc đi lính anh mới bao nhiêu? Bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi? “Vương Nguyệt Cúc thở dài: “Nếu anh cứ ở bộ đội mãi thì tốt bao nhiêu!”
Cố Kiến Quốc vỗ lưng bà, ai lại không muốn ở bộ đội mãi? Nhưng doanh trại như sắt thép, còn binh lính thay nhau như nước chảy, người có thể ở lại bộ đội cả một đời lại có mấy người?
“Vợ này, nhân lúc còn trẻ, anh phải cố gắng làm vài năm để các em đều được sống cuộc sống tốt.” Đừng lại vì một quả táo mà ầm ĩ.
“Để sau hãy nói vậy.” Vương Nguyệt Cúc hơi do dự, vừa muốn kiếm thêm nhiều tiền, vừa lo lắng cuộc sống ở bên ngoài xa lạ không quen.
Cố Kiến Quốc ừm một tiếng, hai vợ chồng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Cố Kiến quốc và Vương Nguyệt Cúc đã dậy. Cố Kiến Quốc đánh răng rửa mặt qua sau đó xách vài bao dứa rời đi, đến ruộng phía tây bẻ ngô.
Vương Nguyệt Cúc đến trước chuồng gà rồi ngồi xuống, thò tay vào trong mò, có ba quả trứng. Bà lấy ra, lại lấy thêm hai quả từ trong phòng, đang định làm trứng rán.
Vụ thu hoạch mùa thu việc nặng, phải ăn ngon một chút để bồi bổ.
Cố Nhất Mẫn nghe được tiếng vang bên ngoài cũng ngồi dậy. Cô ấy mặc xong quần áo rồi xuống giường, lại chèn góc chăn cho Cố Tư Tinh. Cố Nhị Tuệ thấy chị cả dậy rồi cũng ngồi dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo.
Hai chị em ra khỏi phòng, một người đi vào nhà bếp giúp nấu cơm, một người đi quét sân.
Cố Tư Tinh nghe tiếng gà bên ngoài vẫn luôn kêu cục ta cục tác cũng tỉnh dậy, mở mắt quay đầu nhìn cửa sổ chỉ thấy trời đã sáng rồi, cô ngồi dậy mặc quần áo.
Mặc xong quần áo xuống giường, thấy Cố Tam Tĩnh vẫn đang ngủ khò khò, cô thò tay vào trong chăn của cô ấy, bàn tay nhỏ lạnh lẽo đặt lên cái bụng nóng rực của cô ấy.
Cố Tam Tĩnh tưởng chăn lọt gió nên kéo chăn lên tiếp tục ngủ, Cố Tư Tinh thấy thế mới lớn tiếng nói: “Cha, cha định thu bản kiểm điểm ạ!”
Cố Tam Tĩnh đang ngủ ngon nghe được hai chữ kiểm điểm vội ngồi bật người dậy: “Cha, hôm nay nhất định sẽ xong.”
Câu này vừa nói xong đã thấy Cố Tư Tinh đang cười hì hì nhìn mình, trong phòng nào có bóng dáng của cha đâu. Cô ấy cầm gối đầu ném về phía Cố Tư Tinh: “Cố Tư Tinh, em cứ đợi đấy.”
Cố Tư Tinh làm mặt quỷ với cô ấy rồi chạy vụt đi.
Ra khỏi phòng, chị cả đang tưới nước cho mấy khóm hoa cúc ở góc đông bắc, trông thấy cô tóc tai bù xù mới bảo: “Đi lấy lược ra đây, chị chải đầu cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất