Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 34: Ai Muốn Nhảy Vào Hố Lửa Như Vậy Thì Cứ Việc Nhảy
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc rửa mặt xong mới lên giường, nghe thấy tiếng cười truyền tới từ phòng của các con, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, thật ta, chuyện hôn sự này rất khiến bọn họ phiền lòng nhưng bây giờ một chút bức bối kia đã không còn nữa rồi.
Chuyện có lớn đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần cả gia đình êm ấm hòa thuận vậy sẽ không còn là chuyện lớn gì nữa.
“Cái bộ quần áo mà bọn họ tặng cho Nhất Mẫn ngày trước là áo kẻ caro màu đỏ trắng với quần màu đen, ngày mai lúc lên thị trấn anh cố tìm cái nào giống y chang như vậy, còn thịt nữa, phải lấy phần thịt chân sau ấy, không thể để bọn họ vì một chi tiết này mà nói mình.” Vương Nguyệt Cúc dặn Cố Kiến Quốc.
Cố Kiến Quốc ừm một tiếng rồi giật dây đèn, chỉ nghe thấy vợ lại bảo: “Chuyện từ hôn này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến nhà chú hai.”
Cố Kiến Quốc lại ừm một tiếng, ông cũng không phải tên ngốc, tại sao Triệu Phụng Lan lại chạy qua đây gây sự?
Khỏi cần nghĩ cũng biết là có người ở sau thọc gậy bánh xe, nhưng không có bằng chứng lại liên quan đến nhà em trai ruột của ông cho nên ông cũng không tiện tiếp lời này.
“Nhà họ Trịnh không phải là người tốt, từ hôn cũng là chuyện tốt.” Cố Kiến Quốc giang tay ôm vợ: “Ai muốn nhảy vào hố lửa như vậy thì cứ việc nhảy.”
Vương Nguyệt Cúc thở dài một tiếng: “Em chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhất Mẫn nhà mình thôi, sau này lại khó tìm được một gia đình tốt.”
Cố Kiến Quốc vỗ vào lưng bà: “Lúc Nhất Mẫn đính hôn lần sau nhất định phải hỏi thăm cho thật kỹ, lần này cũng là tại anh không nghe ngóng rõ về cách làm người của nhà họ Trịnh, khiến Nhất Mẫn phải chịu thiệt thòi.”
Hôm nay nhìn thấy bản mặt của người nhà họ Trịnh khiến ông rất áy náy, tại sao lúc đầu ông lại không nghe ra được nhà họ Trịnh lại chính là người như vậy chứ?
“Cũng không thể trách anh được.” Vương Nguyệt Cúc khuyên nhủ: “Nhà họ Trịnh cách nhà mình xa như thế, mà chúng ta lại không có người quen ở bên đó.”
Cố Kiến Quốc lại ừm một tiếng, thật ra điều mà ông lo lắng là hôm nay làm ầm ĩ đến mức độ này rồi, nhà họ Trịnh ở sau lưng giở trò xấu, nếu như bọn họ nhắm vào ông thì ông cũng chẳng sợ, chỉ sợ người mà bọn họ muốn nhắm vào lại là con gái ông, ngày mai phải dặn dò mấy chị em bọn họ ngày thường phải cẩn thận một chút.
Cố Kiến Quốc ở bên này lo lắng người nhà họ Trịnh báo thù, còn ở bên kia, bốn chị em lại đang thảo luận xem phải chụp bao tải đánh người như thế nào.
Mới vừa rồi, lúc Cố Tư Tinh và Cố Tam Tĩnh đang giỡn nhau chợt nghe thấy Nhất Mẫn và Nhị Tuệ nói Trương Song Binh và Trương Xuân Đào thọc gậy bánh xe, thế là Cố Tam Tĩnh bèn đưa ra sáng kiến chụp bao tải đánh bọn họ một trận.
Lần trước chụp bao tải đánh Cố Học Bân đúng là quá sướng, cô ấy vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ lại có hơi chần chừ, dù sao thì bọn họ cũng chưa từng làm qua loại chuyện đánh người này, nhưng nghĩ lại chuyện Trương Xuân Đào và Trương Song Bình ở phía sau giở trò xấu là bọn họ lại không nuốt trôi cục tức này.
“Chụp bao tải đánh Trương Song Bình không được thực tế cho lắm.” Cố Nhị Tuệ nói: “Muốn chụp bao tải đánh người phải nhắm vào buổi tối mới thích hợp nhất, Trương Song Bình lại không phải người ở thôn chúng ta, chúng ta không có khả năng chạy tới thôn bọn họ để đánh cô ta được.”
“Đánh thím hai cũng không thích hợp cho lắm.” Cố Nhất Mẫn nói: “Buổi tối thím ta có ra ngoài cũng đều hoạt động quanh khu của chúng ta, hoàn toàn không có cơ hội.”
Cố Tam Tĩnh có hơi bực mình: “Nhưng cũng không thể đánh Bân Tử hai lần đi.”
Cố Tư Tinh nghĩ ngợi rồi nói: “Đánh Trịnh Chí Minh.”
Ngọn nguồn sự việc chính là anh ta, hơn nữa sau khi trọng sinh trở về, ngay lần đầu tiên gặp mặt anh ta là cô đã muốn đánh anh ta rồi.
Chuyện có lớn đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần cả gia đình êm ấm hòa thuận vậy sẽ không còn là chuyện lớn gì nữa.
“Cái bộ quần áo mà bọn họ tặng cho Nhất Mẫn ngày trước là áo kẻ caro màu đỏ trắng với quần màu đen, ngày mai lúc lên thị trấn anh cố tìm cái nào giống y chang như vậy, còn thịt nữa, phải lấy phần thịt chân sau ấy, không thể để bọn họ vì một chi tiết này mà nói mình.” Vương Nguyệt Cúc dặn Cố Kiến Quốc.
Cố Kiến Quốc ừm một tiếng rồi giật dây đèn, chỉ nghe thấy vợ lại bảo: “Chuyện từ hôn này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến nhà chú hai.”
Cố Kiến Quốc lại ừm một tiếng, ông cũng không phải tên ngốc, tại sao Triệu Phụng Lan lại chạy qua đây gây sự?
Khỏi cần nghĩ cũng biết là có người ở sau thọc gậy bánh xe, nhưng không có bằng chứng lại liên quan đến nhà em trai ruột của ông cho nên ông cũng không tiện tiếp lời này.
“Nhà họ Trịnh không phải là người tốt, từ hôn cũng là chuyện tốt.” Cố Kiến Quốc giang tay ôm vợ: “Ai muốn nhảy vào hố lửa như vậy thì cứ việc nhảy.”
Vương Nguyệt Cúc thở dài một tiếng: “Em chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhất Mẫn nhà mình thôi, sau này lại khó tìm được một gia đình tốt.”
Cố Kiến Quốc vỗ vào lưng bà: “Lúc Nhất Mẫn đính hôn lần sau nhất định phải hỏi thăm cho thật kỹ, lần này cũng là tại anh không nghe ngóng rõ về cách làm người của nhà họ Trịnh, khiến Nhất Mẫn phải chịu thiệt thòi.”
Hôm nay nhìn thấy bản mặt của người nhà họ Trịnh khiến ông rất áy náy, tại sao lúc đầu ông lại không nghe ra được nhà họ Trịnh lại chính là người như vậy chứ?
“Cũng không thể trách anh được.” Vương Nguyệt Cúc khuyên nhủ: “Nhà họ Trịnh cách nhà mình xa như thế, mà chúng ta lại không có người quen ở bên đó.”
Cố Kiến Quốc lại ừm một tiếng, thật ra điều mà ông lo lắng là hôm nay làm ầm ĩ đến mức độ này rồi, nhà họ Trịnh ở sau lưng giở trò xấu, nếu như bọn họ nhắm vào ông thì ông cũng chẳng sợ, chỉ sợ người mà bọn họ muốn nhắm vào lại là con gái ông, ngày mai phải dặn dò mấy chị em bọn họ ngày thường phải cẩn thận một chút.
Cố Kiến Quốc ở bên này lo lắng người nhà họ Trịnh báo thù, còn ở bên kia, bốn chị em lại đang thảo luận xem phải chụp bao tải đánh người như thế nào.
Mới vừa rồi, lúc Cố Tư Tinh và Cố Tam Tĩnh đang giỡn nhau chợt nghe thấy Nhất Mẫn và Nhị Tuệ nói Trương Song Binh và Trương Xuân Đào thọc gậy bánh xe, thế là Cố Tam Tĩnh bèn đưa ra sáng kiến chụp bao tải đánh bọn họ một trận.
Lần trước chụp bao tải đánh Cố Học Bân đúng là quá sướng, cô ấy vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ lại có hơi chần chừ, dù sao thì bọn họ cũng chưa từng làm qua loại chuyện đánh người này, nhưng nghĩ lại chuyện Trương Xuân Đào và Trương Song Bình ở phía sau giở trò xấu là bọn họ lại không nuốt trôi cục tức này.
“Chụp bao tải đánh Trương Song Bình không được thực tế cho lắm.” Cố Nhị Tuệ nói: “Muốn chụp bao tải đánh người phải nhắm vào buổi tối mới thích hợp nhất, Trương Song Bình lại không phải người ở thôn chúng ta, chúng ta không có khả năng chạy tới thôn bọn họ để đánh cô ta được.”
“Đánh thím hai cũng không thích hợp cho lắm.” Cố Nhất Mẫn nói: “Buổi tối thím ta có ra ngoài cũng đều hoạt động quanh khu của chúng ta, hoàn toàn không có cơ hội.”
Cố Tam Tĩnh có hơi bực mình: “Nhưng cũng không thể đánh Bân Tử hai lần đi.”
Cố Tư Tinh nghĩ ngợi rồi nói: “Đánh Trịnh Chí Minh.”
Ngọn nguồn sự việc chính là anh ta, hơn nữa sau khi trọng sinh trở về, ngay lần đầu tiên gặp mặt anh ta là cô đã muốn đánh anh ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất