Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 48: Ly Hôn Đi
Tuy chị đây không có bàn tay vàng trọng sinh nhưng kiếp trước còn có thể thu phục được cưng thì kiếp này cũng có thể nhé!
…
Cố Kiến Quốc ngồi trong phòng khách nhà chính của nhà Cố Kiến Thành, nghe người nhà họ Trương chí trích và chửi mắng Cố Kiến Thành, cái gì mà ham ăn lười làm, cờ bạc thành thói, không có lòng trách nhiệm, hay đánh vợ…
Cố Kiến Thành bị người ta nói thành một kẻ tồi tệ vô cùng.
Đượi khi người nhà họ Trương đã nói hết hơi rồi, ông mới bảo: “Nếu đã thế này rồi, cuộc sống không thể trải qua cùng nhau nữa vậy thì đừng miễn cưỡng, đều là người đã ba mươi mấy tuổi rồi chứ có phải trẻ con đâu mà hở tí là cãi nhau đánh nhau, ai một cuộc sống như vậy cũng thấy khó chịu hết.”
Người nhà họ Trương không ngờ Cố Kiến Quốc sẽ thốt ra mấy lời ghê gớm như vậy.
Cố Kiến Thành và Ngô Đại Ni cũng vậy.
Mục đích mà người nhà họ Trương tới đây là để trút giận cho Trương Xuân Đào và chống lưng cho cô ta, nhưng không ngờ lại kêu cô ta với Cố Kiến Thành ly hôn.
Cố Kiến Thành kêu Ngô Đại Ni gọi Cố Kiến Quốc tới đây là để ông đứng ở đằng trước gánh vạ, tránh cho người nhà họ Trương lại động tay với anh ta tiếp chứ anh ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, chỉ là có đôi khi muốn qua ngủ với quả phụ trẻ thôn bên mà thôi, chứ cũng không nghĩ đến việc ly hôn với Trương Xuân Đào, dù sao thì cái nhà này cũng phải có người lo liệu chứ.
Nhưng, nếu Cố Kiến Quốc đã nói trắng ra như vậy rồi, anh ta cũng phải kiên cường hơn một chút, lợi dụng cơ hội lần này để dập tan lửa giận của Trương Xuân Đào.
Ngay đúng lúc này, Trương Xuân Đào chợt đứng bật dậy, nói: “Cố Kiến Quốc, anh có ý gì hả? Người ta đều nói khuyên gì thì khuyên chứ không khuyên chia tay, anh là anh cả trong nhà, không nói cho chúng tôi một cuộc sống tốt thì thôi mà lại còn kêu chúng tôi ly hôn, rốt cuộc anh có mưu tính gì hả?
Tôi thấy anh chẳng qua cảm thấy Nhất Mẫn nhà anh bị nhà họ Trịnh từ hôn rồi, Trịnh Chí Minh muốn đính hôn với Song Bình nhà chúng tôi nên đố kỵ thì có.”
Cố Kiến Quốc nghe thấy cô ta nhắc đến hôn sự của Cố Nhất Mẫn bèn đứng dậy, nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng và đáp trả: “Cô đi hỏi nhà họ Trịnh xem có phải tôi đã trả sính lễ ngày trước về cho nhà bọn họ rồi không? Là Nhất Mẫn nhà chúng tôi từ hôn với Trịnh Chí Minh, nhớ kỹ những lời hôm nay mà tôi nói, nếu như sau này còn để tôi nghe thấy cô nói sai thêm lần nữa…”
Ông ấy không nói lời uy hiếp nhưng anh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Xuân Đào lại giống như dao găm khiến cô ta sợ quá không dám thở mạnh cái nào. Cô ta chưa bao giờ từng cảm thấy người anh cả này lại đáng sợ như thế.
“Sống với nhau được thì sống mà không sống được thì ly hôn.” Cố Kiến Quốc nhìn Cố Kiến Thành, nói: “Mày có hai đứa con trai rồi, còn sợ cái gì?”
Nói rồi, ông ấy rời đi.
Đột nhiên Cố Kiến Thành trở nên sáng dạ hơn hẳn.
Đúng rồi, mình có hai đứa con trai, có người chăm lo cho mình đến cuối đời thì mình còn sợ cái gì nữa?
Chỉ là ly hôn thôi mà, không có ả đàn bà Trương Xuân Đào này gây sự mỗi ngày thì cuộc sống của mình sẽ càng tốt hơn.
Anh ơi! Đây mới đúng là anh trai ruột này!
Người nhà họ Trương thấy Cố Kiến Thành nghe lời của Cố Kiến Quốc mà lông mày đều sắp bay hẳn lên, thế này là thật sự muốn ly hôn sao?
Không được!
Mục đích của bọn họ cũng không phải tới đây để kêu ly hôn mà là để chống lưng, nhưng sao cái lưng này lại càng nhũn hơn vậy?
Người nhà họ Trương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng trao đổi ánh mắt thật nhanh, sau đó Cát Phượng Liên nói: “Người một nhà sống với nhau làm sao có chuyện không xích mích được chứ? Nói rõ ràng là ổn thôi mà.”
Cố Kiến Thành thấy người nhà họ Trương yếu thế trong lòng cũng vui như hoa nở, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn có hơi tức giận: “Các người là người nhà mẹ đẻ của cô ta thì cho một câu phân xử công bằng đi.”
…
Cố Kiến Quốc ngồi trong phòng khách nhà chính của nhà Cố Kiến Thành, nghe người nhà họ Trương chí trích và chửi mắng Cố Kiến Thành, cái gì mà ham ăn lười làm, cờ bạc thành thói, không có lòng trách nhiệm, hay đánh vợ…
Cố Kiến Thành bị người ta nói thành một kẻ tồi tệ vô cùng.
Đượi khi người nhà họ Trương đã nói hết hơi rồi, ông mới bảo: “Nếu đã thế này rồi, cuộc sống không thể trải qua cùng nhau nữa vậy thì đừng miễn cưỡng, đều là người đã ba mươi mấy tuổi rồi chứ có phải trẻ con đâu mà hở tí là cãi nhau đánh nhau, ai một cuộc sống như vậy cũng thấy khó chịu hết.”
Người nhà họ Trương không ngờ Cố Kiến Quốc sẽ thốt ra mấy lời ghê gớm như vậy.
Cố Kiến Thành và Ngô Đại Ni cũng vậy.
Mục đích mà người nhà họ Trương tới đây là để trút giận cho Trương Xuân Đào và chống lưng cho cô ta, nhưng không ngờ lại kêu cô ta với Cố Kiến Thành ly hôn.
Cố Kiến Thành kêu Ngô Đại Ni gọi Cố Kiến Quốc tới đây là để ông đứng ở đằng trước gánh vạ, tránh cho người nhà họ Trương lại động tay với anh ta tiếp chứ anh ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, chỉ là có đôi khi muốn qua ngủ với quả phụ trẻ thôn bên mà thôi, chứ cũng không nghĩ đến việc ly hôn với Trương Xuân Đào, dù sao thì cái nhà này cũng phải có người lo liệu chứ.
Nhưng, nếu Cố Kiến Quốc đã nói trắng ra như vậy rồi, anh ta cũng phải kiên cường hơn một chút, lợi dụng cơ hội lần này để dập tan lửa giận của Trương Xuân Đào.
Ngay đúng lúc này, Trương Xuân Đào chợt đứng bật dậy, nói: “Cố Kiến Quốc, anh có ý gì hả? Người ta đều nói khuyên gì thì khuyên chứ không khuyên chia tay, anh là anh cả trong nhà, không nói cho chúng tôi một cuộc sống tốt thì thôi mà lại còn kêu chúng tôi ly hôn, rốt cuộc anh có mưu tính gì hả?
Tôi thấy anh chẳng qua cảm thấy Nhất Mẫn nhà anh bị nhà họ Trịnh từ hôn rồi, Trịnh Chí Minh muốn đính hôn với Song Bình nhà chúng tôi nên đố kỵ thì có.”
Cố Kiến Quốc nghe thấy cô ta nhắc đến hôn sự của Cố Nhất Mẫn bèn đứng dậy, nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng và đáp trả: “Cô đi hỏi nhà họ Trịnh xem có phải tôi đã trả sính lễ ngày trước về cho nhà bọn họ rồi không? Là Nhất Mẫn nhà chúng tôi từ hôn với Trịnh Chí Minh, nhớ kỹ những lời hôm nay mà tôi nói, nếu như sau này còn để tôi nghe thấy cô nói sai thêm lần nữa…”
Ông ấy không nói lời uy hiếp nhưng anh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Xuân Đào lại giống như dao găm khiến cô ta sợ quá không dám thở mạnh cái nào. Cô ta chưa bao giờ từng cảm thấy người anh cả này lại đáng sợ như thế.
“Sống với nhau được thì sống mà không sống được thì ly hôn.” Cố Kiến Quốc nhìn Cố Kiến Thành, nói: “Mày có hai đứa con trai rồi, còn sợ cái gì?”
Nói rồi, ông ấy rời đi.
Đột nhiên Cố Kiến Thành trở nên sáng dạ hơn hẳn.
Đúng rồi, mình có hai đứa con trai, có người chăm lo cho mình đến cuối đời thì mình còn sợ cái gì nữa?
Chỉ là ly hôn thôi mà, không có ả đàn bà Trương Xuân Đào này gây sự mỗi ngày thì cuộc sống của mình sẽ càng tốt hơn.
Anh ơi! Đây mới đúng là anh trai ruột này!
Người nhà họ Trương thấy Cố Kiến Thành nghe lời của Cố Kiến Quốc mà lông mày đều sắp bay hẳn lên, thế này là thật sự muốn ly hôn sao?
Không được!
Mục đích của bọn họ cũng không phải tới đây để kêu ly hôn mà là để chống lưng, nhưng sao cái lưng này lại càng nhũn hơn vậy?
Người nhà họ Trương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng trao đổi ánh mắt thật nhanh, sau đó Cát Phượng Liên nói: “Người một nhà sống với nhau làm sao có chuyện không xích mích được chứ? Nói rõ ràng là ổn thôi mà.”
Cố Kiến Thành thấy người nhà họ Trương yếu thế trong lòng cũng vui như hoa nở, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn có hơi tức giận: “Các người là người nhà mẹ đẻ của cô ta thì cho một câu phân xử công bằng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất