Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh
Chương 11:
Người xem ở phòng live stream không dự liệu được mọi chuyện phát triển theo hướng này, bọn họ rất hưng phấn. Vốn dĩ có vài người xem chỉ vào xem cho vui thôi định thoát khỏi nhưng thấy vậy thì ở lại xem.
[Ý của chủ phòng có nghĩa là tên lừa đảo kia đang ở Nam Thành!]
[Thật hay giả vậy? Chủ phòng lợi hại như vậy sao?]
[Bây giờ đang live stream, nếu không tìm được người thì tiêu đời.]
[Khá lắm, tôi từng thấy đánh ghen trên live stream, tôi chưa từng xem bắt lừa đảo qua live stream đâu!]
[Một việc dở hơi như vậy mà tôi cũng xem được, tôi đã gửi link cho 3 chị họ 4 anh họ và em trai ở vùng sâu vùng xa của tôi.]
Trong phòng live stream, mấy trăm người xem thấy chuyện làm lớn đến vậy thì bọn họ hưng phấn, phảng phất sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi, thế là chia sẻ link phòng live cho bạn bè và người thân của mình.
“Đi thẳng đến cuối đường Hoài Nam, đi đến đường Chúc Dung, trên đường Chúc Dung có quán net Đại Hùng, cô đi vào đó, nhớ đeo khẩu trang dó.”
Tự Thủy Lưu Niên bước thật nhanh, lòng phiền muộn vô cùng, nhưng cũng thấy hưng phấn. Nếu cô ấy thật sự bị lừa, cô ấy không đau lòng lắm, mà có cảm giác tự hào khi vạch trần tên lừa đảo trước mặt công chúng.
Trên đường Tự Thủy Lưu Niên đến quán net thì độ nổi tiếng của phòng live stream tăng lên gấp 3.
Không ít người vừa vào đã hỏi: [Nghe nói phòng live stream này phát hiện được một tên lừa đảo? Tên lừa đảo đâu rồi? Có báo cảnh sát không?]
Khoảng 10 phút sau, Tự Thủy Lưu Niên đứng trước cửa quán net, cô ấy chỉnh lại khẩu trang của mình rồi đẩy cửa đi vào trong.
Giọng nói trong trẻo của An Như Cố truyền đến, khiến cô ấy an tâm hơn khi đến một nơi xa lạ: “Hàng thứ 2, người thứ 3, mặc áo khoác màu đỏ, cô nhìn thấy không?”
Tự Thủy Lưu Niên dựa theo lời cô nói nhìn sang, đập vào mắt cô ấy là một người đàn ông mặc áo khoác đỏ. Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, nhìn khá ổn, chỉ có điều râu ria xồm xoàm, nhìn có vẻ là một người nghèo rớt mồng tơi.
Người đàn ông này nhìn thẳng màn hình, tay gõ bàn phím liên tục.
Tự Thủy Lưu Niên tưởng anh ta chơi game, âm thầm đi đến sau lưng anh ta, sau đó phát hiện ra trên màn hình là giao diện WeChat, anh ta đang nói chuyện trời ơi đất hỡi trên đó.
Vì màn hình rất to, nên những chữ trên đó nhìn rất rõ.
Người đàn ông gõ một câu: [Thật ra tôi từng có một cuộc hôn nhân đau khổ.]
[Chuyện thế nào? Có thể kể cho tôi nghe được không?]
Người đàn ông: [Vợ của tôi, chính là vợ trước của tôi, cô ta ngoại tình với bạn của tôi… Thôi bỏ đi, không nói nữa, chuyện đã qua rồi, tôi cũng ly hôn rồi.]
Tự Thủy Lưu Niên: !!!
[Câu nói kia rất quen đó nha, hình như phú bà vừa kể chuyện này.]
[Bỏ hai chữ “hình như” đi, anh ta chính là tên lừa đảo mà chủ phòng nói đó.]
[Chủ phòng quá thần kỳ!]
[Thật ra, anh ta chưa chắc là tên lừa đảo đó, biết đâu chỉ là người từng trải qua chuyện tương tự!]
Mặt Tự Thủy Lưu Niên dưới lớp khẩu trang hết trắng lại đỏ, cô ấy rõ ràng hơn những người xem live stream này rất nhiều, khi đó anh ta nói câu kia y hệt như câu đã nói với cô ấy, không sai một chữ.
Đây không phải bạn trai cô ấy thì là ai chứ?
Tự Thủy Lưu Niên tức giận, sắc mặt cô ấy càng ngày càng khó coi, hận đến nỗi muốn tiến lên dạy dỗ tên lừa đảo qua mạng này. Nhưng vào lúc này, cô ấy thấy nghi vấn của người xem, cô ấy cầm một chiếc điện thoại khác ra, bấm số điện thoại của bạn trai.
Sau đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Người đàn ông cầm điện thoại bên cạnh lên, thấy bạn gái mình gọi đến, kết quả chưa kịp nghe thì bên kia đã cúp máy.
Lúc anh ta không hiểu ra sao thì phòng live stream đã bùng nổ.
[Má ơi, điện thoại reo lên cùng lúc, anh ta chính là tên lừa đảo đó.]
[Tôi ở nhà mà cũng run rẩy, chủ phòng làm sao biết được thế?]
[Chủ phòng mời diễn viên ở đâu vậy? Quá giỏi, diễn quá đạt.]
Sau khi Tự Thủy Lưu Niên tìm được bạn trai, cô ấy suy nghĩ một chút, đã có cách xử lý, không muốn ở chỗ này nữa, xoay người rời khỏi.
Trên đường về, cô ấy sửa giọng: “Đại sư, cảm ơn cô.”
Cô ấy vừa nói xong, không đợi An Như Cố trả lời, thì đã lấy điện thoại lên, mở phòng live stream bắt đầu tặng quà.
[Tự Thủy Lưu Niên tặng một Ngọc Trai Hải Nam.]
[Tự Thủy Lưu Niên tặng một Ngọc Trai Hải Nam.]
[Tự Thủy Lưu Niên tặng một Ngọc Trai Hải Nam.]
…
Người xem phòng live thấy hiệu ứng hoạt họa của quà tặng ầm ầm kéo đến chiếm hết màn hình live stream: !!!
Ngọc Trai Hải Nam là quà tặng đắt nhất của nền tảng Cá Mập, một Ngọc Trai Hải Nam trị giá 5000 tệ. Chỉ vài giây ngắn ngủi Tự Thủy Lưu Niên đã gửi liên tiếp 10 Ngọc Trai Hải Nam.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy có vẻ muốn gửi thêm nữa.
An Như Cố thấy cô ấy gửi quà thì ngay lập tức ngăn cản: “Cô đừng gửi nữa, tiền quẻ cô đã trả rồi.”
[Ý của chủ phòng có nghĩa là tên lừa đảo kia đang ở Nam Thành!]
[Thật hay giả vậy? Chủ phòng lợi hại như vậy sao?]
[Bây giờ đang live stream, nếu không tìm được người thì tiêu đời.]
[Khá lắm, tôi từng thấy đánh ghen trên live stream, tôi chưa từng xem bắt lừa đảo qua live stream đâu!]
[Một việc dở hơi như vậy mà tôi cũng xem được, tôi đã gửi link cho 3 chị họ 4 anh họ và em trai ở vùng sâu vùng xa của tôi.]
Trong phòng live stream, mấy trăm người xem thấy chuyện làm lớn đến vậy thì bọn họ hưng phấn, phảng phất sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi, thế là chia sẻ link phòng live cho bạn bè và người thân của mình.
“Đi thẳng đến cuối đường Hoài Nam, đi đến đường Chúc Dung, trên đường Chúc Dung có quán net Đại Hùng, cô đi vào đó, nhớ đeo khẩu trang dó.”
Tự Thủy Lưu Niên bước thật nhanh, lòng phiền muộn vô cùng, nhưng cũng thấy hưng phấn. Nếu cô ấy thật sự bị lừa, cô ấy không đau lòng lắm, mà có cảm giác tự hào khi vạch trần tên lừa đảo trước mặt công chúng.
Trên đường Tự Thủy Lưu Niên đến quán net thì độ nổi tiếng của phòng live stream tăng lên gấp 3.
Không ít người vừa vào đã hỏi: [Nghe nói phòng live stream này phát hiện được một tên lừa đảo? Tên lừa đảo đâu rồi? Có báo cảnh sát không?]
Khoảng 10 phút sau, Tự Thủy Lưu Niên đứng trước cửa quán net, cô ấy chỉnh lại khẩu trang của mình rồi đẩy cửa đi vào trong.
Giọng nói trong trẻo của An Như Cố truyền đến, khiến cô ấy an tâm hơn khi đến một nơi xa lạ: “Hàng thứ 2, người thứ 3, mặc áo khoác màu đỏ, cô nhìn thấy không?”
Tự Thủy Lưu Niên dựa theo lời cô nói nhìn sang, đập vào mắt cô ấy là một người đàn ông mặc áo khoác đỏ. Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, nhìn khá ổn, chỉ có điều râu ria xồm xoàm, nhìn có vẻ là một người nghèo rớt mồng tơi.
Người đàn ông này nhìn thẳng màn hình, tay gõ bàn phím liên tục.
Tự Thủy Lưu Niên tưởng anh ta chơi game, âm thầm đi đến sau lưng anh ta, sau đó phát hiện ra trên màn hình là giao diện WeChat, anh ta đang nói chuyện trời ơi đất hỡi trên đó.
Vì màn hình rất to, nên những chữ trên đó nhìn rất rõ.
Người đàn ông gõ một câu: [Thật ra tôi từng có một cuộc hôn nhân đau khổ.]
[Chuyện thế nào? Có thể kể cho tôi nghe được không?]
Người đàn ông: [Vợ của tôi, chính là vợ trước của tôi, cô ta ngoại tình với bạn của tôi… Thôi bỏ đi, không nói nữa, chuyện đã qua rồi, tôi cũng ly hôn rồi.]
Tự Thủy Lưu Niên: !!!
[Câu nói kia rất quen đó nha, hình như phú bà vừa kể chuyện này.]
[Bỏ hai chữ “hình như” đi, anh ta chính là tên lừa đảo mà chủ phòng nói đó.]
[Chủ phòng quá thần kỳ!]
[Thật ra, anh ta chưa chắc là tên lừa đảo đó, biết đâu chỉ là người từng trải qua chuyện tương tự!]
Mặt Tự Thủy Lưu Niên dưới lớp khẩu trang hết trắng lại đỏ, cô ấy rõ ràng hơn những người xem live stream này rất nhiều, khi đó anh ta nói câu kia y hệt như câu đã nói với cô ấy, không sai một chữ.
Đây không phải bạn trai cô ấy thì là ai chứ?
Tự Thủy Lưu Niên tức giận, sắc mặt cô ấy càng ngày càng khó coi, hận đến nỗi muốn tiến lên dạy dỗ tên lừa đảo qua mạng này. Nhưng vào lúc này, cô ấy thấy nghi vấn của người xem, cô ấy cầm một chiếc điện thoại khác ra, bấm số điện thoại của bạn trai.
Sau đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Người đàn ông cầm điện thoại bên cạnh lên, thấy bạn gái mình gọi đến, kết quả chưa kịp nghe thì bên kia đã cúp máy.
Lúc anh ta không hiểu ra sao thì phòng live stream đã bùng nổ.
[Má ơi, điện thoại reo lên cùng lúc, anh ta chính là tên lừa đảo đó.]
[Tôi ở nhà mà cũng run rẩy, chủ phòng làm sao biết được thế?]
[Chủ phòng mời diễn viên ở đâu vậy? Quá giỏi, diễn quá đạt.]
Sau khi Tự Thủy Lưu Niên tìm được bạn trai, cô ấy suy nghĩ một chút, đã có cách xử lý, không muốn ở chỗ này nữa, xoay người rời khỏi.
Trên đường về, cô ấy sửa giọng: “Đại sư, cảm ơn cô.”
Cô ấy vừa nói xong, không đợi An Như Cố trả lời, thì đã lấy điện thoại lên, mở phòng live stream bắt đầu tặng quà.
[Tự Thủy Lưu Niên tặng một Ngọc Trai Hải Nam.]
[Tự Thủy Lưu Niên tặng một Ngọc Trai Hải Nam.]
[Tự Thủy Lưu Niên tặng một Ngọc Trai Hải Nam.]
…
Người xem phòng live thấy hiệu ứng hoạt họa của quà tặng ầm ầm kéo đến chiếm hết màn hình live stream: !!!
Ngọc Trai Hải Nam là quà tặng đắt nhất của nền tảng Cá Mập, một Ngọc Trai Hải Nam trị giá 5000 tệ. Chỉ vài giây ngắn ngủi Tự Thủy Lưu Niên đã gửi liên tiếp 10 Ngọc Trai Hải Nam.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy có vẻ muốn gửi thêm nữa.
An Như Cố thấy cô ấy gửi quà thì ngay lập tức ngăn cản: “Cô đừng gửi nữa, tiền quẻ cô đã trả rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất