Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 34:

Trước Sau
[Xổ số là một loại thuế rất thông minh, cho dù bạn có ghi nhớ các số xổ số và du hành ngược thời gian để mua vé số thì các số xổ số cũng sẽ không khớp.]

[Lại nói, mua vé số trúng giải nhỏ rất dễ dàng, tôi cược 5 tệ.]

[Tôi cược 10 tệ.]



An Như Cố nhìn mặt ông ta rồi lắc đầu.

“Hôm nay ông không mua được vé số, cũng không thể trúng thưởng được.”

Ông Dương: ???

Người xem: ???

Ông Dương không hiểu, nhìn ra ngoài xe, thấy cửa hàng gần đó, vươn tay ra ngoài chỉ về phía cửa hàng xổ số: “Hả? 500 mét phía trước có một cửa hàng xổ số mà tôi hay mua, tại sao tôi không mua được xổ số?”

An Như Cố nhìn khí đen đang bốc lên khắp người ông ta, cảm thấy thời gian cấp bách, nói thẳng: “Ấn đường của ông hóa đen, lông mày phân tán, sẽ có họa sát thân!”

Cô vừa nói xong, cả phòng live giật mình.



[Ấn đường màu đen? Tại sao tôi không nhìn thấy, da của ông ta rất trắng mà. Đúng rồi, ấn đường là chỗ nào thế?”]

[Ha ha ha, bạn đang giả vờ à?]

“Giữa hai lông mày là ấn đường, là chỗ cao nhất trên khuôn mặt, đây cũng là mệnh cung.” An Như Cố giải thích.

Ấn đường màu đen nhìn rất khó, phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra được, nhưng trong mắt An Như Cố, dù chỉ một điểm nhỏ cô cũng có thể nhìn ra.

Khuôn mặt ông Dương tràn ngập khí đen, khí đen như hóa thành thật, nhìn như có thể nhỏ ra mực đen.

Sau khi An Như Cố nói ra thông tin người nhà ông Dương, thì ông ta đã hoàn toàn tin tưởng cô, gan ông ta rất nhỏ, vốn dĩ da đã trắng nay còn trắng hơn, vội vàng hỏi: “Không thể nào, tôi có họa sát thân thật à? Vậy tôi phải làm gì? Đại sư, tôi không muốn chết, con gái nhỏ của tôi mới 3 tuổi, con bé không thể không có bố.”

An Như Cố bấm tay tính toán vị trí của người đàn ông, nói: “Ông nói tài xế không đi đường Vọng Hồ, đi thẳng đến đường Nam Đại đi.”

Ông Dương lo lắng, vội vàng nói: “Nhưng đường Nam Đại là đường một chiều, không đi được, buổi tối mới có thể đi vào.”

“Trên đường này có chỗ dừng xe không?”

Ông Dương nhìn qua cửa xe, không ngừng tìm kiếm, cuối cùng ở đèn đỏ một ngã tư, thấy một cửa hàng có thể vào: “Cửa hàng phía trước có một tầng hầm để xe, có thể đi vào.”

“Không cần vào hầm để xe, ông chỉ cần tìm một chỗ dừng xe, tạm thời không đi đến đường Vọng Hồ là được. Nhớ kỹ, phải nhanh lên đấy.”



Ông Dương vội vàng vỗ vai tài xế: “Tiểu Trương, phái trước có một tầng hầm để xe, cậu lái xe vào trong đó đi.”

Toàn bộ hành trình tài xế đều chuyên tâm lái xe, chỉ có thể thông qua vài câu đối thoại của ông Dương mà suy đoán, lơ ngơ nên không biết ông ta muốn làm gì. Nhưng nếu ông chủ đã nói vậy, cậu ta chỉ có thể làm theo mà thôi.

Sau một loạt chuỗi hành động, xe rẽ phải lên dốc, ngừng ở lan can trước mặt.

Ông Dương kéo kiếng xe xuống, ló đầu ra nói với bảo vệ ở trong: “Người anh em, mở rào chắn cho chúng tôi vào với.”

Bảo vệ dò xét họ, hoài nghi nói: “Chuỗi cung ứng của chúng tôi phải đăng ký số xe mới được vào, sao tôi chưa từng thấy xe của ông?”

Khi ông Dương định giải thích, đột nhiên bên ngoài truyền đến những tiếng hô hoán, sau đó có tiếng va chạm vang lên, tiếp theo đó là tiếng ầm ầm, khói bụi bốc lên.

Ông Dương, tài xế và bảo vệ nhìn sang hướng âm thanh vừa truyền ra.

Bọn họ nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng, ô tô đi lệch khỏi đường, chạy thẳng lên đường đi bộ, trực tiếp tông vào cây xanh trồng trang trí, đầu xe tông vào cây bị móp một mảng lớn.

Không ít người xung quanh hét lên, sau đó im bặt. Có nhiều người lại gần xem, lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay phim hoặc báo cảnh sát.

“Xe này mới dùng càn khôn đại na di à? Sao đột nhiên xoay 180 độ, lao lên đây vậy?”

“Không phải cua sang, mà nó đột nhiên tăng tốc, vượt đèn đỏ, tốc độ sánh ngang với xe thể thao!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau