Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh
Chương 35:
Người xem trước màn hình nhìn chuyện vừa xảy ra, ai cũng lạnh sống lưng.
[Làm tôi sợ muốn chết, khá may trên phố đi bộ không có xe, nếu không thì xảy ra tai nạn giao thông rồi!]
[Con đường này nhỏ hẹp như vậy, chỉ mới 2-3 giây mà xe kia lao đến với tốc độ cao, tài xế căn bản không thể nào phản ứng kịp, nếu ông Dương không dừng lại, người bị tông vào gốc cây này, chắc chắn là ông ta rồi.]
[Cây: Cuối cùng bị thương lại là tôi!]
[Má ơi, tôi đã nói rồi, chủ phòng xinh đẹp thế này không nói dối, người hữu duyên thật sự có họa sát thân!]
Ông Dương và tài xế ngồi trong xe hoảng hốt toát mồ hôi.
Đột nhiên ông Dương nhớ tới những lời An Như Cố vừa nói với ông ta: “Hôm nay ông không mua được vé số.”
Nếu thật sự bị tông trúng, không chỉ hôm nay, mà có lẽ sau này ông ta cũng không thể mua được vé số…
Sống sót sau tai nạn đó, ông Dương run rẩy sợ hãi, mỡ trên mặt cũng run theo, vội vàng nhìn về phía An Như Cố: “Cái gì được gọi là ân nhân cứu mạng, đây chính là ân nhân cứu mạng! Tôi là người ăn nói vụng về, không biết nói như thế nào, nhưng tôi cảm ơn đại sư đã cứu mạng tôi!”
An Như Cố nhìn mặt đối phương, thấy hắc khí trên mặt ông ta đang dần dần tiêu tan, khẽ nói: “Không cần khách khí.”
Ông Dương sợ hãi không thôi, vội vàng mở danh bạ ra, muốn gọi điện thoại cho vợ để khóc lóc kể lể, nhưng suy nghĩ một chút, bây giờ vợ ông ta đang đi làm, nếu nói cho bà ấy biết, chắc chắn sẽ lo lắng, không nói không rằng chạy đến đây rồi ảnh hưởng đến công việc.
Ông ta đành từ bỏ ý định, bấm số điện thoại của em vợ, muốn trút xuống sự sợ hãi sau khi sống sót.
Ông ta vừa mở khóa xe, vừa tức giận phàn nàn với phòng livestream: “Tên khốn khiếp nào lái xe thế, không có mắt à?”
[Kỹ thuật lái xe nát bét thế này mà cũng dám ra đường, huấn luyện viên ở trường dạy lái xe mà nhìn thấy chắc bị chọc mù mắt.]
[Có sao nói vậy, không phải xe có vấn đề, là người có vấn đề, lái nhanh như vậy chắc chắn đã say rồi.]
Ông Dương cũng nghĩ thế, tức giận nói: “Nếu say rượu mà lái xe, tôi phải cảm ơn cả nhà hắn ta. Không biết người nhà thế nào mà nuôi dạy ra một tên vừa vô dụng vừa không ra gì thế này!”
An Như Cố nghe vậy, cô quái lạ nhìn ông ta, vừa trải qua thời khắc sinh tử, khán giả nhìn An Như Cố không chớp mắt, thấy vẻ mặt này của cô, họ ý thức có gì đó là lạ.
[Thì ra chủ phòng không phải người giả, mặt cô ấy có biểu cảm rồi kìa.]
[Chủ phòng: Sao mấy người mất lịch sự thế?]
[Ha ha ha, bình thường quả thật rất lạnh lùng, nhìn thật sự rất giống người giả.]
[Chỉ có mỗi mình tôi tò mò tại sao chủ phòng lại có sắc mặt kỳ quái như thế à?]
An Như Cố thấy người xem hỏi chuyện này, thở dài một tiếng rồi nói: “Tôi chỉ cảm khái, vận mệnh thật sự rất diệu kỳ.”
Ông Dương không hiểu An Như Cố đang nói gì, đợi một lúc lâu em vợ mới bắt máy.
Ông Dương vừa định nói về thời khắc kinh hoàng khi nãy, kết quả chưa đợi ông ta nói thì người bên kia đã gào khóc như sói tru quỷ gào.
“Anh rể, em vừa xảy ra tai nạn giao thông!”
Vừa định nói chuyện, nghe vậy ông Dương lập tức im lặng, nuốt lời định nói vào bụng, kinh ngạc và mờ mịt.
Gì vậy? Em vợ ông ta cũng vừa xảy ra tai nạn giao thông?
Ông Dương có mối quan hệ rất tốt với em vợ, ví dụ nếu như không liên lạc được với vợ thì người đầu tiên ông ta gọi chính là em vợ. Trong lòng ông Dương, em vợ còn đáng tin hơn so với bạn bè của mình.
Ông Dương không suy nghĩ nữa, vội vàng an ủi đối phương: “Cậu đừng hoảng hốt, tỉnh táo lại trước, đừng lo chuyện khác, cậu có bị thương không?”
Em vợ ông ta nức nở khóc, giọng nói vừa hoảng loạn vừa run rẩy: “Túi khí an toàn đã bật ra, không bị thương gì hết, nhưng xe bị hỏng rồi, người qua trường đã báo cảnh sát, chắc cảnh sát sắp đến đây rồi.”
[Làm tôi sợ muốn chết, khá may trên phố đi bộ không có xe, nếu không thì xảy ra tai nạn giao thông rồi!]
[Con đường này nhỏ hẹp như vậy, chỉ mới 2-3 giây mà xe kia lao đến với tốc độ cao, tài xế căn bản không thể nào phản ứng kịp, nếu ông Dương không dừng lại, người bị tông vào gốc cây này, chắc chắn là ông ta rồi.]
[Cây: Cuối cùng bị thương lại là tôi!]
[Má ơi, tôi đã nói rồi, chủ phòng xinh đẹp thế này không nói dối, người hữu duyên thật sự có họa sát thân!]
Ông Dương và tài xế ngồi trong xe hoảng hốt toát mồ hôi.
Đột nhiên ông Dương nhớ tới những lời An Như Cố vừa nói với ông ta: “Hôm nay ông không mua được vé số.”
Nếu thật sự bị tông trúng, không chỉ hôm nay, mà có lẽ sau này ông ta cũng không thể mua được vé số…
Sống sót sau tai nạn đó, ông Dương run rẩy sợ hãi, mỡ trên mặt cũng run theo, vội vàng nhìn về phía An Như Cố: “Cái gì được gọi là ân nhân cứu mạng, đây chính là ân nhân cứu mạng! Tôi là người ăn nói vụng về, không biết nói như thế nào, nhưng tôi cảm ơn đại sư đã cứu mạng tôi!”
An Như Cố nhìn mặt đối phương, thấy hắc khí trên mặt ông ta đang dần dần tiêu tan, khẽ nói: “Không cần khách khí.”
Ông Dương sợ hãi không thôi, vội vàng mở danh bạ ra, muốn gọi điện thoại cho vợ để khóc lóc kể lể, nhưng suy nghĩ một chút, bây giờ vợ ông ta đang đi làm, nếu nói cho bà ấy biết, chắc chắn sẽ lo lắng, không nói không rằng chạy đến đây rồi ảnh hưởng đến công việc.
Ông ta đành từ bỏ ý định, bấm số điện thoại của em vợ, muốn trút xuống sự sợ hãi sau khi sống sót.
Ông ta vừa mở khóa xe, vừa tức giận phàn nàn với phòng livestream: “Tên khốn khiếp nào lái xe thế, không có mắt à?”
[Kỹ thuật lái xe nát bét thế này mà cũng dám ra đường, huấn luyện viên ở trường dạy lái xe mà nhìn thấy chắc bị chọc mù mắt.]
[Có sao nói vậy, không phải xe có vấn đề, là người có vấn đề, lái nhanh như vậy chắc chắn đã say rồi.]
Ông Dương cũng nghĩ thế, tức giận nói: “Nếu say rượu mà lái xe, tôi phải cảm ơn cả nhà hắn ta. Không biết người nhà thế nào mà nuôi dạy ra một tên vừa vô dụng vừa không ra gì thế này!”
An Như Cố nghe vậy, cô quái lạ nhìn ông ta, vừa trải qua thời khắc sinh tử, khán giả nhìn An Như Cố không chớp mắt, thấy vẻ mặt này của cô, họ ý thức có gì đó là lạ.
[Thì ra chủ phòng không phải người giả, mặt cô ấy có biểu cảm rồi kìa.]
[Chủ phòng: Sao mấy người mất lịch sự thế?]
[Ha ha ha, bình thường quả thật rất lạnh lùng, nhìn thật sự rất giống người giả.]
[Chỉ có mỗi mình tôi tò mò tại sao chủ phòng lại có sắc mặt kỳ quái như thế à?]
An Như Cố thấy người xem hỏi chuyện này, thở dài một tiếng rồi nói: “Tôi chỉ cảm khái, vận mệnh thật sự rất diệu kỳ.”
Ông Dương không hiểu An Như Cố đang nói gì, đợi một lúc lâu em vợ mới bắt máy.
Ông Dương vừa định nói về thời khắc kinh hoàng khi nãy, kết quả chưa đợi ông ta nói thì người bên kia đã gào khóc như sói tru quỷ gào.
“Anh rể, em vừa xảy ra tai nạn giao thông!”
Vừa định nói chuyện, nghe vậy ông Dương lập tức im lặng, nuốt lời định nói vào bụng, kinh ngạc và mờ mịt.
Gì vậy? Em vợ ông ta cũng vừa xảy ra tai nạn giao thông?
Ông Dương có mối quan hệ rất tốt với em vợ, ví dụ nếu như không liên lạc được với vợ thì người đầu tiên ông ta gọi chính là em vợ. Trong lòng ông Dương, em vợ còn đáng tin hơn so với bạn bè của mình.
Ông Dương không suy nghĩ nữa, vội vàng an ủi đối phương: “Cậu đừng hoảng hốt, tỉnh táo lại trước, đừng lo chuyện khác, cậu có bị thương không?”
Em vợ ông ta nức nở khóc, giọng nói vừa hoảng loạn vừa run rẩy: “Túi khí an toàn đã bật ra, không bị thương gì hết, nhưng xe bị hỏng rồi, người qua trường đã báo cảnh sát, chắc cảnh sát sắp đến đây rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất