Tâm Duyệt

Chương 20: Dục trì (H+)

Trước Sau
*TÂM DUYỆT

*Au: Phanna

*20 - Dục Trì (H+)

...

Giữa dục trì hơi nước bốc lên nghi ngút, rèm mỏng trắng bị gió thổi bay phất phơ, một nam nhân mĩ lệ kiều diễm khoá ngồi trên người nam nhân tuấn tú soái khí.

Cơ thể hơi cúi về phía trước. Cơ Phát khống chế tiết tấu và góc độ của mình, không ngừng nhấp nhổm. Mỗi lần nhấp là nơi tròn trịa cũng xóc nảy lên xuống. Lỗ nhỏ bao chặt lấy côn thịt thô to, cùng với tiếng vang "bạch bạch bạch", mật nước bị vảy ra, dâm lãng vô cùng.

"Ah... Diệp Nhi... ưm...ư"

"Thúc Thúc... thật sướng a~... sướng chết ta"

Cơ Phát thoải mái đến nỗi kêu to, cúc huyệt bao bọc siết lấy cự vật bên dưới, nhiều lần có thể đâm đến nơi y muốn, một dòng điện mãnh liệt như phóng ra bốn phía, sướng đến da đầu căng chặt, cả người phát run.

"Vương Thúc... người đúng là cực phẩm mà" – Hàn Diệp không ngừng thở dốc nói.

Cơ Phát ôm chặt lấy vai Hàn Diệp, khoái cảm tràn đến như cơn sóng dữ. Dập đến không ngừng được.

Theo mỗi cái nhấp nhô, tựa như nước trong hồ cũng theo lỗ nhỏ chui sâu vào trong bụng khiến bụng nhỏ trướng đến đau.

Trong lúc Cơ Phát còn bị cơn đê mê hưng phấn bao vây thì cảm giác được trên lưng có vật gì đó lạnh lẽo trườn đến quấn lấy eo y.

"Aaa... rắn" – Cơ Phát vùng vẫy muốn thoát liền bị Hàn Diệp siết chặt eo giữ lại

"Không sao... Vương Thúc... A Tỵ nói rất thích người"



A Tỵ?

A Tỵ nào?

Là con rắn hổ mang to lớn màu trắng muốt như tuyết kia sao?

Cơ Phát bị nó siết đến mức hít thở không thông. Thân rắn vừa trơn vừa lạnh quấn quanh bụng, trườn lên ngực khiến toàn thân y run rẩy.

"Không... aahh... ưm...ưm"

"Mau nói... nó đi đi..."

"Aaaa... ưm..a..."

Hàn Diệp nhìn Cơ Phát bị A Tỵ  quấn đến phân tâm chỉ có há miệng thở dốc, gương mặt đỏ đến kiều mị mơ hồ rên la liền thúc hông đến, tàn nhẫn lặp đi lặp lại. Đánh đến Cơ Phát sướng đến phát đau. Càng nức nở kêu loạn, móng tay bấu chặt vai hắn đến rướm máu.

"A Tỵ là từ tận Lục Ngạn theo ta đến thăm người... nó sẽ không cắn người đâu"

"Ah... Diệp Nhi... ta... muốn chết... muốn chết." – Cơ Phát ngửa cổ rên rỉ. - "Mau nói nó đi đi..."

Có lẽ, là do kích thích khác thường nên mang đến cuồng loạn như vậy?

Con rắn hổ nọ lướt qua đầu ngực đỏ hồng dựng đứng run rẩy của Cơ Phát. Ma sát khiến nó càng đỏ lên. Hưng phấn đến muốn phát điên. Cúc huyệt vì thế càng co bóp chặt chẽ.

Bên trên bị quấy phá mà bên dưới Hàn Diệp cũng không hề ngơi nghỉ, cuồng dã đâm đến như chẻ tre. Một lần lại một lần chỉ có cuồng bạo hơn.

Chỗ giao tiếp bên dưới bị nước chèn đến phát ra âm thanh vô vùng rõ ràng, vô cùng dâm mĩ.

Côn thịt bị u huyệt ướt nóng điên cuồng đè ép, áp lực từ bốn phía truyền đến giống như có hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ, vừa hút vừa cắn. Thịt mềm kia càng như mang theo ma lực, co dãn mười phần, vừa nóng vừa mềm, thỉnh thoảng sẽ co rút lại, có vẻ như đang chống đẩy côn thịt, thực tế lại luôn bọc hút côn thịt càng ngày càng sâu.

Tựa như muốn cuốn người ta vào trầm mê không lối thoát.



Hàn Diệp cảm thấy sảng khoái vô cùng, mỗi lần côn thịt hung hăng cắm vào thịt mềm như núi non trùng điệp bên trong, bị mị thịt non mềm mút lấy, eo cũng đều tê dại theo. Tiếng vang òm ọp òm ọp dâm đãng vẫn luôn không ngừng nghỉ.

"Thúc thúc... người siết chặt như vậy.. là muốn siết chết ta đúng không?"

"Uưm... không có... ta... ta..."

Mỗi một chỗ trên côn thịt cảm giác được khoái cảm tăng cao. Quy đầu lớn giống như mũi khoan, không ngừng thăm dò, xuyên qua đường đi đầy nếp uốn, đi vào thành ruột bóng loáng căng chặt.

Cơ Phát luôn cho rằng khẳng định đã đến cực hạn, chỉ là tiếp theo đó, lại vẫn có thể sâu thêm một chút.

Cả hô hấp cũng muốn ngưng lại.

Sướng, quá sung sướng!

Toàn bộ thân thể đều được ngâm trong nước ấm, như phiêu đãng trên mây.

"Ưm..."

"Uưm... Tiểu Cơ... thoải mái muốn chết... sướng muốn chết..."

Đâm thọc thật sâu như vậy, huyệt đạo bị côn thịt lớn nhiều lần xỏ xuyên qua, thịt mềm mẫn cảm cũng không ngoại lệ, bị cường lực nghiền qua bằng các góc độ, đông chọc tây đâm. Làm cho đến khi toàn thân Cơ Phát nhũn ra, nức nở không thôi. Phân thân đã không còn gì để tiếp tục bắn đến, chỉ có thể run rẩy co rút phun ra dòng nước ấm nóng.

Thật xấu hổ

Chuyện này vừa xấu hổ vừa hoang đường.

Cơ Phát có xung động muốn trực tiếp ngất đi. Nhưng bị nước bao quanh, bị A Tỵ siết lấy, bi Hàn Diệp cuồng dã xỏ xuyên không ngừng. Tê dại đến tận đỉnh đầu, thanh tỉnh đến không tài nào ngất đi được.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau