Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 7: Anh thật sự muốn xát muối vào lòng em như vậy sao
Mở cuộc họp gia đình xong mấy, mấy người tan họp.
Hoắc Kiến Quốc và Trần Ngọc Hương về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Lãng biết Hoắc Diệm chắc chắn định đi về thư phòng nhỏ của anh làm việc nên đẩy xe lăn của anh đến thư phòng nhỏ ở cuối tầng hai, hai anh em nói chuyện phiếm vài câu.
“Anh cả, sao em cứ cảm thấy Tô Linh Vũ này không chỉ đổi mỗi tim đâu mà còn đổi luôn vỏ rồi ấy? Cô ta xinh đẹp như thế, nếu như dùng mỹ nhân kế với anh thì anh có cưỡng lại được không?”
Hoắc Diệm: “…”
Nhớ lại tiếng lòng to gan lớn mật của cô gái kia, cô muốn cưỡng hôn, còn muốn ngủ gì đó…
Ngón tay thon dài và hữu lực của anh gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn vài tiếng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Cô ta nói có khả năng đến chết em vẫn chỉ là gà tơ, nghe được thông tin này rồi em có thể đỡ được không đó?”
Hoắc Lãng kêu ca: “… Anh, anh thật sự muốn xát muối vào lòng em như vậy sao?”
“Ha.”
…
Một tiếng sấm vang lên, bên ngoài trời đổ mưa tầm tã.
Tầm này đã là đêm khuya.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen như mực, trong tiếng ồn ào của hạt mưa rơi vội vã đập lên ô cửa kính, Hoắc Diệm ngồi trước bàn học, cầm quyển sổ ghi chép trong tay với vẻ thất thần.
(Nữ phụ độc ác = thủ đoạn độc ác, nhân vật phụ là nữ.)
(Thức ăn sạch, cái thứ rác rưởi = Môi trường sống khác nhau.)
(Thời đại này, về nhà = Vượt qua thời gian?)
(Hệ thống = ?)
(Thủ khoa đầu vào đại học thành phố = nghiêm túc chịu khó, đầu óc thông minh.)
(Biết bí mật của Hoắc Tương và Hoắc Lãng = Thu thập tin tình báo?)
(…)
Mấy cái này đều là phân tích của anh, nhưng bây giờ lượng thông tin trong tay quá ít, tạm thời không thể phân tích ra đươc kết quả cụ thể và rõ ràng, không thích hợp tùy tiện đưa ra kết luận…
Hoắc Diệm gấp quyển sổ lại rồi điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
…
Tô Linh Vũ sợ nhất là tiếng sấm, không dám đi ngủ.
Cô dựa nửa người vào đầu giường đọc sách, nghĩ hoặc là đợi lúc buồn ngủ không chịu được sẽ nhắm mắt, hoặc là đợi lúc nào Hoắc Diệm về phòng ngủ chung, như vậy cô sẽ không sợ nữa.
Cùng với thời gian trôi qua, dần dần đến không giờ đêm, ngay lúc cô cảm thấy tối nay anh sẽ không vào đây thì “kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hoắc Diệm ngồi trên xe lăn xuất hiện ngay ở cửa.
Hai mắt Tô Linh Vũ chợt sáng ngời: “Anh tới rồi?”
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mỗi ngọn đèn bàn ở đầu giường là đang tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, trên người mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm màu đỏ đậm, làn da trắng nõn được phủ thêm một tầng hơi ấm nhờ ánh đèn, vẫn trắng đến phát sáng như cũ, trông rất giống một quả vải đã được bóc vỏ, dụ người tới nếm thử vị ngọt.
Đặc biệt là niềm vui và vẻ ngọt ngào trong mắt cô.
Hoắc Diệm liếc mắt nhìn đi: “… Ừm.”
[Ký chủ, đừng dễ chịu với nam chính, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi!]
[Đúng nhỉ!]
Tô Linh Vũ thu lại nụ cười rồi giở giọng quái đản: “Còn biết về phòng ngủ sao? Tôi còn tưởng anh định thủ thân như ngọc vì tình nhân nhỏ của mình, không muốn lên giường của tôi chứ?”
Hoắc Diệm: “…”
Tô Linh Vũ dịch người đến bên cửa sổ, nhường ra một chỗ ở bên cạnh, sau đó một tay chống má, giả bộ nhàn nhã thong thả nhìn Hoắc Diệm đang ngồi trên xe lăn.
Chân của người này không tiện nhưng lại không mang theo gậy, rồi giờ làm sao mà lên giường ngủ?
[Hệ thống, mi nói xem anh ấy có cầu xin ta không? Ta là người cực kỳ có nguyên tắc, nếu như anh ấy cho ta nhìn múi bụng thì cũng không phải ta không thể đỡ anh ấy lên giường.]
Hoắc Kiến Quốc và Trần Ngọc Hương về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Lãng biết Hoắc Diệm chắc chắn định đi về thư phòng nhỏ của anh làm việc nên đẩy xe lăn của anh đến thư phòng nhỏ ở cuối tầng hai, hai anh em nói chuyện phiếm vài câu.
“Anh cả, sao em cứ cảm thấy Tô Linh Vũ này không chỉ đổi mỗi tim đâu mà còn đổi luôn vỏ rồi ấy? Cô ta xinh đẹp như thế, nếu như dùng mỹ nhân kế với anh thì anh có cưỡng lại được không?”
Hoắc Diệm: “…”
Nhớ lại tiếng lòng to gan lớn mật của cô gái kia, cô muốn cưỡng hôn, còn muốn ngủ gì đó…
Ngón tay thon dài và hữu lực của anh gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn vài tiếng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Cô ta nói có khả năng đến chết em vẫn chỉ là gà tơ, nghe được thông tin này rồi em có thể đỡ được không đó?”
Hoắc Lãng kêu ca: “… Anh, anh thật sự muốn xát muối vào lòng em như vậy sao?”
“Ha.”
…
Một tiếng sấm vang lên, bên ngoài trời đổ mưa tầm tã.
Tầm này đã là đêm khuya.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen như mực, trong tiếng ồn ào của hạt mưa rơi vội vã đập lên ô cửa kính, Hoắc Diệm ngồi trước bàn học, cầm quyển sổ ghi chép trong tay với vẻ thất thần.
(Nữ phụ độc ác = thủ đoạn độc ác, nhân vật phụ là nữ.)
(Thức ăn sạch, cái thứ rác rưởi = Môi trường sống khác nhau.)
(Thời đại này, về nhà = Vượt qua thời gian?)
(Hệ thống = ?)
(Thủ khoa đầu vào đại học thành phố = nghiêm túc chịu khó, đầu óc thông minh.)
(Biết bí mật của Hoắc Tương và Hoắc Lãng = Thu thập tin tình báo?)
(…)
Mấy cái này đều là phân tích của anh, nhưng bây giờ lượng thông tin trong tay quá ít, tạm thời không thể phân tích ra đươc kết quả cụ thể và rõ ràng, không thích hợp tùy tiện đưa ra kết luận…
Hoắc Diệm gấp quyển sổ lại rồi điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
…
Tô Linh Vũ sợ nhất là tiếng sấm, không dám đi ngủ.
Cô dựa nửa người vào đầu giường đọc sách, nghĩ hoặc là đợi lúc buồn ngủ không chịu được sẽ nhắm mắt, hoặc là đợi lúc nào Hoắc Diệm về phòng ngủ chung, như vậy cô sẽ không sợ nữa.
Cùng với thời gian trôi qua, dần dần đến không giờ đêm, ngay lúc cô cảm thấy tối nay anh sẽ không vào đây thì “kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hoắc Diệm ngồi trên xe lăn xuất hiện ngay ở cửa.
Hai mắt Tô Linh Vũ chợt sáng ngời: “Anh tới rồi?”
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mỗi ngọn đèn bàn ở đầu giường là đang tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, trên người mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm màu đỏ đậm, làn da trắng nõn được phủ thêm một tầng hơi ấm nhờ ánh đèn, vẫn trắng đến phát sáng như cũ, trông rất giống một quả vải đã được bóc vỏ, dụ người tới nếm thử vị ngọt.
Đặc biệt là niềm vui và vẻ ngọt ngào trong mắt cô.
Hoắc Diệm liếc mắt nhìn đi: “… Ừm.”
[Ký chủ, đừng dễ chịu với nam chính, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi!]
[Đúng nhỉ!]
Tô Linh Vũ thu lại nụ cười rồi giở giọng quái đản: “Còn biết về phòng ngủ sao? Tôi còn tưởng anh định thủ thân như ngọc vì tình nhân nhỏ của mình, không muốn lên giường của tôi chứ?”
Hoắc Diệm: “…”
Tô Linh Vũ dịch người đến bên cửa sổ, nhường ra một chỗ ở bên cạnh, sau đó một tay chống má, giả bộ nhàn nhã thong thả nhìn Hoắc Diệm đang ngồi trên xe lăn.
Chân của người này không tiện nhưng lại không mang theo gậy, rồi giờ làm sao mà lên giường ngủ?
[Hệ thống, mi nói xem anh ấy có cầu xin ta không? Ta là người cực kỳ có nguyên tắc, nếu như anh ấy cho ta nhìn múi bụng thì cũng không phải ta không thể đỡ anh ấy lên giường.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất