Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 25: Nếu Đã Không Thể Trơ Mắt Nhìn Vậy Cô Nhắm Mắt Vào Đi
“Nhìn thấy cô ấy gặp xui xẻo chắc là cô vui lắm có đúng không? Sao con người cô lại độc ác như vậy?”
“…”
“Hửm?” Tô Linh Vũ lấy lại bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp quan sát người trước mặt: “Cô là ai?”
Cô gái trẻ tuổi tức muốn ngã ngửa: “Tô Linh Vũ, cô giả ngu cái gì? Cô đã tới bệnh viện chúng tôi náo loạn ba, bốn lần rồi, tôi là bạn thân nhất của Châu Uyển Nhu, cô sẽ không biết tôi là ai sao?”
Lúc này, Tô Linh Vũ đã hỏi được cái tên của cô ta từ trong miệng hệ thống, còn thuận tiện hóng phốt một phen.
“À, tôi nhớ rồi, cô tên là Tôn Ngọc, là bạn thân nhất của Châu Uyển Nhu.”
“Đúng, chính là tôi.” Trong mắt Tôn Ngọc tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Khắp toàn bộ bệnh viện này, mối quan hệ giữa tôi và Uyển Nhu là thân nhất cho nên tôi tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cô bắt nạt cô ấy được!”
Tô Linh Vũ gật đầu với vẻ thấu hiểu, còn quan tâm đưa ra một kiến nghị hoàn hảo: “Nếu đã không thể trơ mắt nhìn vậy cô nhắm mắt vào đi?”
Tôn Ngọc: “…”
Xung quanh thấp thoáng có tiếng cười truyền tới.
“Cười cái gì mà cười!” Tôn Ngọc tức giậm chân, gào lên với người xung quanh rồi lại tức giận nói với Tô Linh Vũ: “Cô chẳng qua chỉ ỷ vào tính cách của Uyển Nhu tốt cho nên mới bắt nạt cô ấy như vậy! Nhưng cô chưa từng nghĩ tới sao, nếu không phải cô kết hôn với đoàn trưởng Hoắc trước thì vị trí bà Hoắc hoàn toàn không đến lượt cô ngồi đâu!”
“Uyển Nhu xinh đẹp, tính cách lại tốt, con người cũng thông minh, cố gắng, hoàn toàn không phải người mà loại tiểu thư nhà tư bản như cô có thể so sánh được nhé! Tuy rằng cô ấy chưa bao giờ thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình nhưng chúng tôi đều cảm thấy, chỉ có cô ấy mới có thể cho đoàn trưởng Hoắc hạnh phúc!”
“Ừm.” Tô Linh Vũ lại gật đầu, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo vài phần khen ngợi: “Cô có thể nghĩ được như vậy đúng là tốt lắm đấy, bởi vì bạn trai cô cũng nghĩ như vậy đó!”
“Cái… cái gì?” Tôn Ngọc lập tức hoang mang.
Rõ ràng cô ta đang nói chuyện của Châu Uyển Nhu cơ mà, sao đột nhiên lại nói tới đối tượng của mình?
Tình huống gì đây?
Tô Linh Vũ khoanh tay trước ngực, khẽ cười một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ đồng cảm.
“Đối tượng của cô là chàng trai phụ trách múc cơm ở nhà ăn của bệnh viện kia đúng không? Anh ta đã theo đuổi Châu Uyển Nhu gần ba tháng rồi, cô có biết không?”
“Anh ta tặng thịt cho cô toàn là khung gà đã lọc hết thịt, còn nói là đặc biệt làm vị kho cho cô ăn, nhưng cho Châu Uyển Nhu thì lại là một bát canh đầy thịt gà.”
“Anh ta kêu cô ăn ít móng giò, nói là sợ cô béo, nhưng lại ra sức cho Châu Uyển Nhu ăn nhiều hơn một chút, nói là chân cô ta còn bé hơn cả cánh tay của cô!”
“Tối hôm qua, Châu Uyển Nhu còn cho anh ta nắm tay, anh ta nhất thời kích động, quyết định sẽ ngả bài với cô, à… hay là bây giờ cô xuống lầu mà xem, có lẽ có thể gặp được anh ta đó.”
Tôn Ngọc: “…”
Cái, cái gì cơ?
Thậm chí khỏi cần Tôn Ngọc đi xuống tầng mà một người đàn ông trẻ tuổi béo lùn đã xuất hiện trên tầng ba, còn nhìn xung quanh tìm người, cuối cùng nhìn về phía Tôn Ngọc đang đứng.
Sau khi va chạm tầm mắt với Tôn Ngọc đang sửng sốt, anh ta đứng lại ở đằng xa, vẫy tay với cô ta với vẻ mặt áy náy, giọng nói cũng ấp úng hơn: “Tiểu Ngọc… Tôn Ngọc, em… em đi với anh xuống dưới, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Một loại dự cảm chẳng lành dội thẳng lên đầu khiến sắc mặt Tôn Ngọc lúc xanh lúc trắng, đột nhiên cô ta trừng mắt nhìn Tô Linh Vũ rồi nhanh chóng đi về phía người đàn ông trẻ tuổi béo lùn kia.
“…”
“Hửm?” Tô Linh Vũ lấy lại bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp quan sát người trước mặt: “Cô là ai?”
Cô gái trẻ tuổi tức muốn ngã ngửa: “Tô Linh Vũ, cô giả ngu cái gì? Cô đã tới bệnh viện chúng tôi náo loạn ba, bốn lần rồi, tôi là bạn thân nhất của Châu Uyển Nhu, cô sẽ không biết tôi là ai sao?”
Lúc này, Tô Linh Vũ đã hỏi được cái tên của cô ta từ trong miệng hệ thống, còn thuận tiện hóng phốt một phen.
“À, tôi nhớ rồi, cô tên là Tôn Ngọc, là bạn thân nhất của Châu Uyển Nhu.”
“Đúng, chính là tôi.” Trong mắt Tôn Ngọc tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Khắp toàn bộ bệnh viện này, mối quan hệ giữa tôi và Uyển Nhu là thân nhất cho nên tôi tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cô bắt nạt cô ấy được!”
Tô Linh Vũ gật đầu với vẻ thấu hiểu, còn quan tâm đưa ra một kiến nghị hoàn hảo: “Nếu đã không thể trơ mắt nhìn vậy cô nhắm mắt vào đi?”
Tôn Ngọc: “…”
Xung quanh thấp thoáng có tiếng cười truyền tới.
“Cười cái gì mà cười!” Tôn Ngọc tức giậm chân, gào lên với người xung quanh rồi lại tức giận nói với Tô Linh Vũ: “Cô chẳng qua chỉ ỷ vào tính cách của Uyển Nhu tốt cho nên mới bắt nạt cô ấy như vậy! Nhưng cô chưa từng nghĩ tới sao, nếu không phải cô kết hôn với đoàn trưởng Hoắc trước thì vị trí bà Hoắc hoàn toàn không đến lượt cô ngồi đâu!”
“Uyển Nhu xinh đẹp, tính cách lại tốt, con người cũng thông minh, cố gắng, hoàn toàn không phải người mà loại tiểu thư nhà tư bản như cô có thể so sánh được nhé! Tuy rằng cô ấy chưa bao giờ thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình nhưng chúng tôi đều cảm thấy, chỉ có cô ấy mới có thể cho đoàn trưởng Hoắc hạnh phúc!”
“Ừm.” Tô Linh Vũ lại gật đầu, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo vài phần khen ngợi: “Cô có thể nghĩ được như vậy đúng là tốt lắm đấy, bởi vì bạn trai cô cũng nghĩ như vậy đó!”
“Cái… cái gì?” Tôn Ngọc lập tức hoang mang.
Rõ ràng cô ta đang nói chuyện của Châu Uyển Nhu cơ mà, sao đột nhiên lại nói tới đối tượng của mình?
Tình huống gì đây?
Tô Linh Vũ khoanh tay trước ngực, khẽ cười một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ đồng cảm.
“Đối tượng của cô là chàng trai phụ trách múc cơm ở nhà ăn của bệnh viện kia đúng không? Anh ta đã theo đuổi Châu Uyển Nhu gần ba tháng rồi, cô có biết không?”
“Anh ta tặng thịt cho cô toàn là khung gà đã lọc hết thịt, còn nói là đặc biệt làm vị kho cho cô ăn, nhưng cho Châu Uyển Nhu thì lại là một bát canh đầy thịt gà.”
“Anh ta kêu cô ăn ít móng giò, nói là sợ cô béo, nhưng lại ra sức cho Châu Uyển Nhu ăn nhiều hơn một chút, nói là chân cô ta còn bé hơn cả cánh tay của cô!”
“Tối hôm qua, Châu Uyển Nhu còn cho anh ta nắm tay, anh ta nhất thời kích động, quyết định sẽ ngả bài với cô, à… hay là bây giờ cô xuống lầu mà xem, có lẽ có thể gặp được anh ta đó.”
Tôn Ngọc: “…”
Cái, cái gì cơ?
Thậm chí khỏi cần Tôn Ngọc đi xuống tầng mà một người đàn ông trẻ tuổi béo lùn đã xuất hiện trên tầng ba, còn nhìn xung quanh tìm người, cuối cùng nhìn về phía Tôn Ngọc đang đứng.
Sau khi va chạm tầm mắt với Tôn Ngọc đang sửng sốt, anh ta đứng lại ở đằng xa, vẫy tay với cô ta với vẻ mặt áy náy, giọng nói cũng ấp úng hơn: “Tiểu Ngọc… Tôn Ngọc, em… em đi với anh xuống dưới, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Một loại dự cảm chẳng lành dội thẳng lên đầu khiến sắc mặt Tôn Ngọc lúc xanh lúc trắng, đột nhiên cô ta trừng mắt nhìn Tô Linh Vũ rồi nhanh chóng đi về phía người đàn ông trẻ tuổi béo lùn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất