Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 39: Tâm Như Tro Tàn
Không có được sự che chở cũng thôi đi, lại còn sắp tăng thêm bài tập nhiều vô hạn nữa chứ! Không muốn làm đề đâu! Tâm như tro tàn rồi!
Tô Linh Vũ chẳng buồn liếc mắt nhìn ánh mắt năn nỉ của hai con người kia lấy một lần mà tao nhã quay người, đóng “rầm” cửa một cái.
[Buồn ngủ chết đi được, lo lắng Hoắc Diệm có tra ra được Châu Phóng hay không hết cả một buổi trưa, vất vả lắm mới ngủ được thì lại bị hai đứa khốn nạn này đánh thức, đúng là bực mình kinh khủng!]
Cô che miệng ngáp một cái, trong đôi mắt hạnh quyến rũ hiện lên một tầng sương mờ.
Cô khó khăn quay trở về giường, cả người mềm oặt ngã xuống giường, vô lực kéo cái gối đầu tới ôm.
[Tiểu hệ thống, nếu Hoắc Diệm làm thinh thì ta phải làm sao? Lẽ nào ta thật sự có thể trơ mắt nhìn mấy chục nhà khoa học và mấy nghìn quân nhân vì thế mà bỏ mạng?]
Giọng nói non choẹt của hệ thống rất bất đắc dĩ: [Ký chủ, cô đã hỏi tôi vấn đề này hết cả buổi trưa rồi đấy.]
[Cho nên mi cũng phải tự kiểm điểm lại đi, có phải vì mi không cho ta đáp án nên ta mới phải hỏi suốt hay không?]
Hệ thống: [Ôi, thật ra ký chủ là nữ phụ độc ác hoàn toàn không cần phải lo đến mấy chuyện này đâu.]
[Được rồi, mi vẫn nên ngậm miệng lại đi.]
[Ôi!]
Bên ngoài cửa.
Hoắc Tương và Hoắc Lãng mang vẻ mặt sợ hãi, nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc, cơ thể gần như dán sát vào cửa phòng của Tô Linh Vũ.
Sở dĩ cái chổi lông gà trong tay Trần Ngọc Hương chậm trễ mãi vẫn không quất xuống chỉ đơn giản là vì bà đang nghiêm túc nghe tiếng lòng của Tô Linh Vũ, không muốn phân tâm mà thôi.
Bây giờ tiếng lòng của Tô Linh Vũ đã kết thúc rồi, Trần Ngọc Hương cười “ha ha”, cầm cái roi chuẩn bị cho nghịch tử nghịch nữ ở nhà không chịu nghe lời ăn một bữa thịt xào măng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng lòng của Tô Linh Vũ đột nhiên lại vang lên: [Vừa rồi hình như ta có nhìn thấy Hoắc Diệm, anh ta đã về rồi sao? Ừm… đúng, hai đứa ngốc kia khóc lóc kể lể nói Hoắc Diệm định đánh tụi nó, làm ta suýt chút nữa không phản ứng lại được.]
Hệ thống: [Đúng rồi, bọn họ đúng là ngu ngốc, Hoắc Diệm giữ trinh tiết của mình chặt như thế, chỉ sợ ký chủ vấy bẩn mình nên làm sao có thể nghe lời ký chủ được chứ.]
[Trinh tiết?] Tô Linh Vũ phì cười.
[Tôi nói sai gì sao?] Giọng nói non choẹt của hệ thống tràn đầy vẻ nghi ngờ.
[Không sai, không sai, ừm… trinh tiết của đàn ông chính là của hồi môn tốt nhất của bọn họ. Đúng rồi, Hoắc Diệm có dùng tay không?]
[Cũng không luôn.]
Đôi mắt hạnh của Tô Linh Vũ cong lại, không nhịn được mà lại bật cười thành tiếng: [Ừm, về điểm này thì Hoắc Diệm làm rất tốt đấy, sống đến hai mươi bảy, hai mươi tám năm mà ngay cả tay cũng không dùng, rất thuần khiết, không hổ là nam chính.]
Người nhà họ Hoắc ở bên ngoài cửa: “…”
Thật sự có hơi bối rối quá, Trần Ngọc Hương ngẩng đầu nhìn trời, giả bộ nhỏ giọng nói: “Không biết mấy con gà ở sân sau đã đẻ trứng chưa, để mẹ đi xem.”
Hoắc Tương lập tức đi theo: “Mẹ, con đi với, việc nhặt trứng gà cứ để con, con quen rồi.”
Vừa rồi còn hô đánh hô giết nhưng bây giờ lại vô cùng thân thiết, hai mẹ con khoác tay nhau rời đi.
Chỉ có Hoắc Lãng là thật sự không nhịn được tò mò, bèn sáp đến bên tai Hoắc Diệm đang sa sầm mặt mũi, hỏi: “Anh, không phải chứ, thật sự đến ngay cả tay mà anh cũng chưa từng dùng sao? Lúc em mười tám tuổi đã…”
Tô Linh Vũ chẳng buồn liếc mắt nhìn ánh mắt năn nỉ của hai con người kia lấy một lần mà tao nhã quay người, đóng “rầm” cửa một cái.
[Buồn ngủ chết đi được, lo lắng Hoắc Diệm có tra ra được Châu Phóng hay không hết cả một buổi trưa, vất vả lắm mới ngủ được thì lại bị hai đứa khốn nạn này đánh thức, đúng là bực mình kinh khủng!]
Cô che miệng ngáp một cái, trong đôi mắt hạnh quyến rũ hiện lên một tầng sương mờ.
Cô khó khăn quay trở về giường, cả người mềm oặt ngã xuống giường, vô lực kéo cái gối đầu tới ôm.
[Tiểu hệ thống, nếu Hoắc Diệm làm thinh thì ta phải làm sao? Lẽ nào ta thật sự có thể trơ mắt nhìn mấy chục nhà khoa học và mấy nghìn quân nhân vì thế mà bỏ mạng?]
Giọng nói non choẹt của hệ thống rất bất đắc dĩ: [Ký chủ, cô đã hỏi tôi vấn đề này hết cả buổi trưa rồi đấy.]
[Cho nên mi cũng phải tự kiểm điểm lại đi, có phải vì mi không cho ta đáp án nên ta mới phải hỏi suốt hay không?]
Hệ thống: [Ôi, thật ra ký chủ là nữ phụ độc ác hoàn toàn không cần phải lo đến mấy chuyện này đâu.]
[Được rồi, mi vẫn nên ngậm miệng lại đi.]
[Ôi!]
Bên ngoài cửa.
Hoắc Tương và Hoắc Lãng mang vẻ mặt sợ hãi, nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc, cơ thể gần như dán sát vào cửa phòng của Tô Linh Vũ.
Sở dĩ cái chổi lông gà trong tay Trần Ngọc Hương chậm trễ mãi vẫn không quất xuống chỉ đơn giản là vì bà đang nghiêm túc nghe tiếng lòng của Tô Linh Vũ, không muốn phân tâm mà thôi.
Bây giờ tiếng lòng của Tô Linh Vũ đã kết thúc rồi, Trần Ngọc Hương cười “ha ha”, cầm cái roi chuẩn bị cho nghịch tử nghịch nữ ở nhà không chịu nghe lời ăn một bữa thịt xào măng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng lòng của Tô Linh Vũ đột nhiên lại vang lên: [Vừa rồi hình như ta có nhìn thấy Hoắc Diệm, anh ta đã về rồi sao? Ừm… đúng, hai đứa ngốc kia khóc lóc kể lể nói Hoắc Diệm định đánh tụi nó, làm ta suýt chút nữa không phản ứng lại được.]
Hệ thống: [Đúng rồi, bọn họ đúng là ngu ngốc, Hoắc Diệm giữ trinh tiết của mình chặt như thế, chỉ sợ ký chủ vấy bẩn mình nên làm sao có thể nghe lời ký chủ được chứ.]
[Trinh tiết?] Tô Linh Vũ phì cười.
[Tôi nói sai gì sao?] Giọng nói non choẹt của hệ thống tràn đầy vẻ nghi ngờ.
[Không sai, không sai, ừm… trinh tiết của đàn ông chính là của hồi môn tốt nhất của bọn họ. Đúng rồi, Hoắc Diệm có dùng tay không?]
[Cũng không luôn.]
Đôi mắt hạnh của Tô Linh Vũ cong lại, không nhịn được mà lại bật cười thành tiếng: [Ừm, về điểm này thì Hoắc Diệm làm rất tốt đấy, sống đến hai mươi bảy, hai mươi tám năm mà ngay cả tay cũng không dùng, rất thuần khiết, không hổ là nam chính.]
Người nhà họ Hoắc ở bên ngoài cửa: “…”
Thật sự có hơi bối rối quá, Trần Ngọc Hương ngẩng đầu nhìn trời, giả bộ nhỏ giọng nói: “Không biết mấy con gà ở sân sau đã đẻ trứng chưa, để mẹ đi xem.”
Hoắc Tương lập tức đi theo: “Mẹ, con đi với, việc nhặt trứng gà cứ để con, con quen rồi.”
Vừa rồi còn hô đánh hô giết nhưng bây giờ lại vô cùng thân thiết, hai mẹ con khoác tay nhau rời đi.
Chỉ có Hoắc Lãng là thật sự không nhịn được tò mò, bèn sáp đến bên tai Hoắc Diệm đang sa sầm mặt mũi, hỏi: “Anh, không phải chứ, thật sự đến ngay cả tay mà anh cũng chưa từng dùng sao? Lúc em mười tám tuổi đã…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất